Trần Thanh Lan chưa từng thấy một người nào có thể u ám đến như vậy, ý nghĩ duy nhất của cô là mau chóng rời đi.
Nếu không, cô chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cô xoay người ôm Niệm Ân chạy ra ngoài, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại.
Hàn Duy Thái không có phản ứng lại, người phụ nữ đó lại muốn chạy trốn sao?
Nhất thời anh không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Thực ra anh không muốn đụng độ với cô, nhưng lần nào cũng bị cô chọc giận.
Anh luôn mất kiểm soát trước mặt người phụ nữ đó.
Sự tự chủ của mình lại trở thành trò cười trước mặt cô.
Anh không đuổi theo, quay người lên lầu.
Sau khi tắm rửa, thay quần áo rồi tìm điếu thuốc lá, phát hiện thấy trong tủ ở đầu giường có một hộp thuốc, là thuốc tránh thai.
Rất ít người có thể đến đây, có thể vào phòng ngủ của anh lại càng ít.
Anh không có bỏ qua.
Lời giải thích duy nhất, chỉ có thể là của người phụ nữ đó.
Anh nhất định cũng không muốn để một người phụ nữ như vậy sinh con cho mình.
Anh không thể chấp nhận được, một người phụ nữ không trong sạch sinh con cho mình.
Tuy nhiên, khi phát hiện ra cô chủ động không muốn sinh con cho mình như vậy, anh lại cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Trong lòng buồn rầu khó hiểu.
Anh chán nản hút điếu thuốc, tiếng sấm ầm ầm bên ngoài, trong đêm khuya yên tĩnh như vây, đặc biệt đinh tai nhức óc.
Sấm chớp đùng đoàng, trong phút chốc, mưa to ầm ầm đô xuống, bầu trời đen kịt như muốn sụp đổ.
Gương mặt của Hàn Duy Thái âm trầm giữa bầu sấm chớp giao hoan, ánh sáng và bóng tối lập lòe.
Trời mưa to, một người phụ nữ với một đứa trẻ như vậy, ở nơi hoang vu như thế này, anh sợ là không có chỗ trú mưa.
Anh tự cười nhạo mình rồi tự nhủ: “Rốt cuộc cô ta đáng để mày bận tâm chỗ nào chứ?”
Hút điếu thuốc nửa chừng, trong lòng anh vẫn không ngừng đấu tranh nội tâm, sau đó đứng dậy rời khỏi biệt thự.
Mưa to, cần gạt nước đung đưa trước mặt, Hàn Duy Thái cũng không thèm để ý, nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ lo lắng.
Anh men theo con đường, tìm kiếm dấu vết của cô.
Trần Thanh Lan không ngờ đột nhiên có mưa to như vậy, lại có sấm sét, cô không dám tới gần rừng cây.
Không có chỗ trú mưa, cô lại mặc chiếc áo mỏng, ngay đến chiếc áo khoác cũng không có.
Cô chỉ có thể bảo vệ Niệm Ân trong vòng tay của mình, dùng cơ thể của mình để che chắn cậu bé trước mưa gió.
“Chị ơi, em lạnh quá!” Niệm Ân run rẩy trong vòng tay của Trần Thanh Lan.
Trần Thanh Lan ôm cậu bé chặt hơn, cố gắng truyền cho cậu một chút hơi ấm.
Mưa to quá, cơ thế gầy gò của cô chao đảo trong mưa.
Cô ôm Niệm Ân bước đi chậm rãi.
Hàn Duy Thái đã sớm nhìn thấy cô.
Dù mưa gió, bước đi của cô vẫn không dừng lại.
Ôm Niệm Ân trong vòng tay của mình rồi kiên định đi về phía trước.
Hàn Duy Thái không thể hiểu trong lòng mình lúc này là hương vị gì nữa.
Đậu xe bên lề đường, bật đèn xe phía xa, cầm chiếc ô đen rồi bước xuống xe đi tới chỗ cô.
Trần Thanh Lan cảm thấy phía sau có ánh sáng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hàn Duy Thái cầm ô từ trong ánh đèn bước tới.
Cô dừng lại, Hàn Duy Thái đem ô che lên người cô, chẳng mấy chốc quần áo của Hàn Duy Thái đã ướt đẫm.
Trần Thanh Lan không biết nên mở miệng nói như thế nào nữa, đứng chôn chân ở đó, Hàn Duy Thái lạnh lùng nói: “Cô cứ đứng như vậy
sao? Không quan tâm đến bản thân mình thì cũng phải quan tâm đến đứa trẻ chứ? Có thể bị ngấm nước mưa mà ốm đó?”
Môi của Niệm Ân hơi tím tái, cậu bé run cầm cập, môi răng chạm vào nhau.
Bởi vì lạnh quá mà lời nói không rõ ràng: “Em… lạnh quá…”
Cũng sắp chuyển sang đông rồi, nước mưa lạnh vô cùng.
Tình trạng của Trần Thanh Lan cũng không tốt hơn mấy.
Nhìn Niệm Ân, cô cúi đầu nói: “Cảm ơn anh Thái.”
“Lên xe trước đi.”
Quần áo của ba người đều ướt sũng, Hàn Duy Thái lên xe bật điều hòa, mặc dù đã ấm áp hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt của anh cũng
không thể thay đổi nhanh như vậy.
Mười phút sau, xe dừng ở biệt thự.
Trần Thanh Lan cố gắng ôm lấy Niệm Ân, Hàn Duy Thái nhìn thấy vậy, cũng không đỡ tay.
Không phải anh không thích trẻ con mà là anh không thích của người khác, càng không thích con cô và người đàn ông khác.
Nhìn thấy đã khó chịu rồi, bảo anh bế nó, không thể nào.
Bước vào nhà đã ấm hơn rất nhiều.
Trần Thanh Lan cởi quần áo uớt trên người Niệm Ân, sau đó quấn cậu vào chăn bông.
“Đỡ hơn chưa?” Trông giọng điệu của cô có một tia lo lắng, sợ cậu bé sẽ bị lạnh.
Niệm Ân cuộn mình dưới tấm chăn, chỉ ló đầu ra: “Thật ấm áp.”
Trần Thanh Lan lau tóc, sờ trán của cậu, cô cảm thấy an tâm hơn một chút, thấy cậu không bị sốt, lau mặt cho cậu xong: “Em chờ ở đây nhá, chị đi nấu một ít canh gừng.”
Niệm Ân ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Thanh Lan rời khỏi phòng khách, Hàn Duy Thái vừa mới từ lầu trên đi xuống, anh đã thay quần áo ướt sũng, trong tay cầm một cái
chăn.
Anh ném tới lên trên người Trần Thanh Lan: “Thay quần áo ướt đi.”
Trần Thanh Lan ôm chăn đứng yên lặng đó.
Hàn Duy Thái lạnh lùng nhấp một ngụm nước ấm: “Thân thể của cô còn chỗ nào tôi chưa nhìn qua sao, còn dè dặt cái gì chứ?”
Trần Thanh Lan cúi đầu, nước mắt theo mưa rơi xuống, Hàn Duy Thái nói đúng, cô trước mặt anh hoàn toàn không có tư cách.
Cô như một con rối vô hồn, cởi bộ quần áo ướt sũng trước mặt Hàn Duy Thái.
Làn da trắng ngần, thân hình gầy guộc, vết bầm trên bụng khiến người ta nhìn thấy cũng không khỏi kinh sợ.
Hàn Duy Thái ánh mắt tối sầm lại, lúc đó anh đặc biệt tức giận, nhưng không ngờ lại thành như vây.
Vết thương nghiêm trọng như vậy, trong vòng một tháng, e rằng vết bầm cũng khó mà biến mất.
Trần Thanh Lan bọc người trong chăn, thân thể đã ấm lên rất nhiều, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.
“Tôi đi nấu một ít canh gừng.”
Nói xong cô đi vào bếp.
Nếu trước đây ở đây sẽ không có gừng, nhưng vì Trần Thanh Lan cũng sống ở đây, cho nên cô đã chuẩn bị những đồ cần thiết hàng ngày.
Nồi đang sôi trên bếp, cô đứng đợi, không rời khỏi bếp.
Một lúc sau khi nước sôi, cô mới tắt lửa và đổ canh gừng ra chén.
Cô múc ra ba chén canh gừng, đợi nguội một chút, cô mang ra hai chén, một chén cho Hàn Duy Thái, còn chén kia đem đến phòng khách cho Niệm Ân uống.
Trằn trọc nửa ngày Niệm Ân cũng rất mệt.
Trần Thanh Lan dỗ dành cậu bé: “Niệm Ân ngoan, uống canh gừng đi, giải cảm.”
Em buồn ngủ.” Niệm Ân trốn dưới chăn, không muốn ra ngoài.
“Niệm Ân, ngoan, em bị bệnh, chị làm sao có thể nói với chú đây? Chú nhất định sẽ mắng chị.”
Niệm Ân đã nhìn thấy Mộ Ngôn mắng người, nên cậu bé cũng tin điều đó.
Trần Thanh Lan mở miệng, ôm lấy cậu bé: “Không nóng đâu, uống xong thì đi ngủ nhé!”
Niệm Ân mặc dù không muốn, nhưng vẫn mở miệng cau mày nói: “Sao lại giống thuốc vậy, thiệt khó nuốt.”
Phàn nàn thì phàn nàn nhưng cậu vẫn uống hết chén canh gừng.
Trần Thanh Lan đắp chăn cho cậu, cảm nhận được hơi ấm, cũng vì mệt cả ngày, chẳng mấy chốc Niệm Ân đã ngủ say, Trần Thanh Lan thấy cậu đã ngủ thì rời khỏi phòng, không quên đóng cửa nhẹ nhàng trước khi cô đi ra ngoài.
Cô mang chén vào bếp, tự mình uống một chén canh gừng, trong người như ấm dần lên.
Cô thở dài một hơi, nghĩ đến Hàn Duy Thái đang ở ngoài phòng khách, vẻ mặt lại trở nên nặng nề.
Cô không muốn tiếp xúc với anh nhưng dù sao anh cũng cứu cô và Niệm Ân.
Trong phòng khách, Hàn Duy Thái đang hút thuốc, còn chưa đụng đến chén canh gừng, Trần Thanh Lan đứng đối diện giậm chân nói: “Anh cũng dầm mưa đó…”
“Lại đây.” Hàn Duy Thái đưa tay về phía cô, lòng bàn tay rộng và thanh tú hiện lên ánh sáng vàng mềm mại, chỉ là giữa ngón trỏ và
ngón giữa của anh có vài vết chai, do anh thường hay hút thuốc.
Bước đến gần, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.
Cô đặt tay lên lòng bàn tay anh, vòng qua bàn trà, thuận theo lực của Hàn Duy Thái, liền ngồi vào lòng anh, nằm gọn trong vòng tay anh.
Cô khẽ cụp mắt xuống, không biết là ai có lỗi trước thì cô cũng nên xin lỗi trước.