Trần Thanh Lan không hề ngạc nhiên, vì cô đã sớm xác định quan hệ của Hàn Duy Thái với Trần Thanh Vi.
Nhưng cô không hiểu, trước đây nhà họ Trần vốn chẳng quen biết người nhà họ Hàn.
Làm sao có thể bám víu quan hệ nhanh như vậy…
Quý Phong cũng chưa kiểm chứng được chuyện này.
“Tuy anh ta là chồng chưa cưới của Trần Thanh Vi, nhưng anh ta cũng là người làm ăn, số tiền đầu tư vào công ty vật liệu xây dựng An Khang được chuyển thành cổ phần công ty. Ngoài mặt thì Trần Hùng làm chủ, nhưng thật ra anh ta mới là cổ đông lớn nhất.”
Trần Thanh Lan cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, không ngờ Hàn Duy Thái lại có được cổ phần lớn nhất trong công ty vật liệu xây dựng An Khang.
Quý Phong muốn nói lại thôi. Nếu muốn đẩy ngã nhà họ Trần thì phải lật đổ được công ty vật liệu xây dựng An Khang, khiến bọn họ không có chỗ dựa. Chuyện này vốn đã chẳng dễ dàng, bây giờ giữa chừng lại xuất hiện nhà họ Hàn.
Đúng là lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không có khả năng.
Dường như Trần Thanh Lan đã nhìn ra nỗi lo của Quý Phong, cô cho anh một nụ cười an ủi: “Đừng lo mà…em sẽ có cách.”
Giờ phút này cô cảm thấy rất may mắn, đánh bậy đánh bạ vậy mà cũng có được chút dính líu với Hàn Duy Thái.
Ít ra không phải không thể ra tay.
Trần Thanh Lan bước vào quán bar, xốc lại tinh thần. Đi làm ở đây, dây thần kinh của cô lúc nào cũng căng thẳng.
Sợ gặp phải khách hàng khó chịu.
Quản lý thấy cô rất biết nhẫn nhịn, con người cũng an tĩnh, không giống mấy cô gái có dã tâm tới đây để bám vào khách có tiền, vì vậy bình thường cũng chỉ bảo cô đi đưa rượu với quét dọn phòng.
Những lần phục vụ đặc vụ, quản lý chưa từng gọi cô.
Cô thay đồ xong, định đi tìm quản lý. Kết quả xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy quản lý đang nói chuyện với một người đàn ông.
Ở xa nên cô không nghe rõ lắm.
Chỉ nhìn thấy người kia bỏ thuốc vào bình rượu, sau đó nói nhỏ vào tai quản lý.
Thấy gã kia bàn giao xong rồi bước ra, Trần Thanh Lan nhanh trốn đi trước.
Đợi gã đi rồi, Trần Thanh Lan mới gõ cửa phòng làm việc của quản lý.
Hôm nay quản lý nhiệt tình hơn ngày thường, tuy cô ấy đối xử với Trần Thanh Lan không tệ nhưng rất ít cười.
Hôm nay cô ấy đặc biệt cười với Trần Thanh Lan, vỗ vai cô rồi chỉ bình rượu để trên bàn: “Đưa cái này đến phòng số 88.”
Trần Thanh Lan nhìn chằm chằm bình rượu, nếu vừa rồi cô không nhìn lầm, gã đàn ông kia đã bỏ thuốc vào bình này.
Trần Thanh Lan nhìn thoáng qua quản lý, nghĩ cô ấy là loại người thế nào?
Lăn lộn ở nơi này lâu như vậy, hơn nữa ngồi vào vị trí quản lý, có thể thấy được thủ đoạn cũng không tầm thường.
Trần Thanh Lan làm sao có thể nhìn ra được cái gì trong mắt đối phương.
“Còn không mau đi?” Quản lý nhướng mày.
Trần Thanh Lan không dám hỏi, nên đành phải cầm bình rượu rời đi.
Đến phòng số 88, cô chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Trần Thanh Vi?
Để xác thực, Trần Thanh Lan khẽ đẩy cửa ra. Xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy người ngồi bên trong.
Trần Thanh Vi ngồi dựa sát vào Hàn Duy Thái, hình như có người ở phía đối diện.
Đối phương ra vẻ chân chó, dường như muốn bắt được vụ làm ăn nào đó với tập đoàn Vạn Thịnh, nhưng Hàn Duy Thái có vẻ không muốn hợp tác với người này.
Trái lại Trần Thanh Vi còn nói tốt cho đối phương.
Trần Thanh Lan nhìn khay rượu mình đang bưng, không rõ ai muốn hại ai.
Cũng chẳng biết trong rượu có thuốc gì.
Hơn nữa nếu cô bước vào, chắc chắn sẽ bị Trần Thanh Vi phát hiện.
Bây giờ cô không có tiền, chẳng có quyền, nếu Trần Thanh Vi và mẹ cô ta lại muốn hại cô, hiện giờ cô cũng không có năng lực để chống lại.
Đành phải tránh trước.
Đợi ngày nào đó mình có năng lực rồi đối đầu.
“Nhìn gì vậy?”
Một đồng nghiệp ngang qua, thấy Trần Thanh Lan đang nhìn lén thì hỏi nhỏ, đồng thời cũng ghé mắt qua khe cửa.
Trần Thanh Lan lấy lại tinh thần, kéo đồng nghiệp qua. Cô đang sầu não, chẳng biết nên vào thế nào.
Bây giờ vừa khéo có thể nhờ đồng nghiệp giúp mình.
“Đưa bình rượu vào đó giúp tôi được không?” Trần Thanh Lan cầm tay đối phương.
Đối phương nhìn Trần Thanh Lan vài giây, cuối cùng gật đầu: “Nếu lần sau tôi có việc sẽ tìm cô thay cô, cô không được từ chối đó.”
Trần Thanh Lan lập tức gật đầu: “Tôi nhất định không chối từ.”
Nhận được đáp án vừa lòng, đối phương cầm lấy rượu từ tay Trần Thanh Lan.
Sau đó mang vào trong.
Không qua bao lâu, người phục vụ ấy đã bước ra: “Mang vào rồi, tôi còn có việc nên đi trước đây, à phải, cô đừng quên rằng đã đồng ý với tôi đó.”
“Không quên đâu.” Trần Thanh Lan trả lời chắc nịch.
Thấy đồng nghiệp đã đi xa, nhưng Trần Thanh Lan vẫn không rời đi, cô muốn xem thử rốt cuộc là ai muốn hại ai.
Xuyên qua khe cửa, Trần Thanh Lan thấy người muốn nhận vụ làm ăn với tập đoàn Vạn Thịnh đang ân cần rót rượu cho Hàn Duy Thái.
Trong phòng.
Trần Thanh Vi thân thiết kéo tay Hàn Duy Thái, cầm ly rượu đưa cho anh: “Em uống với anh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!