Về lại Việt Nam cũng đã được gần hai tháng. Mai Anh đến nay cũng đã không cần phải ngồi xe lăn nữa, cô đã có thể đi lại bình thường.
Lâu nay vẫn phải ở trong nhà không được đi đâu, Mai Anh cũng cảm thấy buồn chán, muốn được ra ngoài chơi.
- Ba mẹ, bây giờ con cũng đi lại đươc rồi, hôm nay cho con ra ngoài được không ạ?
Không đợi ba mẹ lên tiếng, Diên nói:
- Không được, em vẫn chưa khỏi hoàn toàn, đi ra ngoài lâu sẽ không tốt.
Từ ngày về nước đến nay, Mai Anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều nằm trong sự kiểm soát của Diên, mặc dù cô không khó chịu chuyện chị gái quá quản mình, nhưng thật sự cô cũng sắp bị nhốt như con chim trong lồng rồi.
- Chị, có phải em ra ngoài một mình đâu, bên cạnh còn có chị Diệu mà.
Diên không phải là không muốn cho Mai Anh ra ngoài, mà là Diên sợ cô sẽ gặp lại Phạm Minh Dương.
Ba cô hiểu được trong lòng Diên lo sợ điều gì, nhưng cũng không muốn con gái út ngày nào cũng ủ rũ đòi ra ngoài mà không được đi, ông khuyên nhủ Diên:
- Để cho em ra ngoài một chút cũng được, ba nhờ Hoàng đưa em đi là được rồi.
- Nhưng mà ba, con sợ…
Lời định nói ra khỏi miệng Diên đành nuốt lại, cô cũng không muốn vô tình nhắc lại khiến cho Mai Anh nhớ ra điều gì.
Mai Anh nghĩ là chị gái lo cho sức khỏe của mình, liền lên tiếng trấn an cùng vẻ mặt mong đợi:
- Chị cho em đi đi mà, ba mẹ cũng đồng ý rồi, chị đừng sợ, em sẽ ngoan ngoãn đi bên cạnh chị Diệu và anh Hoàng mà.
Dưới sự đồng ý của ba mẹ, thêm nữa Diên không cấm mãi Mai Anh, đành phải gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không quên nhắc nhở:
- Em nhớ không được đi lung tung, không chạy nhảy. Nếu thấy mệt phải về ngay và nhất định không được tiếp xúc với người lạ.
- Vâng, vâng, vâng, em biết ạ.
Giờ phút này được ra ngoài chơi, Mai Anh đâu còn tâm trạng để ý đến lời Diên nữa, cô chỉ trả lời chị mình cho có vậy thôi.
Lúc đầu dự định là có Hoàng đi cùng, nhưng khi đưa Mai Anh đến trung tâm thương mại thì Hoàng lại có việc gấp nên phải rời đi.
Trước khi đi, Hoàng vẫn không quên dặn cô:
- Anh phải đến bệnh viện, không biết có kịp quay lại đón em không?
- Anh bận thì cứ đi đi ạ, có chị Diệu chăm sóc em là được rồi.
- Hay anh gọi cho Diên qua đón em nhé.
Nghe vậy, Mai Anh lập tức phản đối:
- Thôi, anh đừng gọi mà, không chị bắt em về luôn giờ đấy, em chưa có đi được đâu.
- Nhưng anh không yên tâm.
- Em đi với chị Diệu anh lo gì chứ? Em ở đây đợi anh quay lại, nếu anh không kịp qua đón em, lúc đó em sẽ gọi chị.
Đắn đo một lúc nhưng rồi Hoàng cũng đồng ý với Mai Anh.
Mai Anh đi hết khu ăn uống, lại chuyển qua quầy trang sức, về sau cô cũng hơi mệt nhưng vì còn ham chơi không muốn về, cô liền kéo Diệu qua cửa hàng quần áo.
Vừa vào đến nơi, Mai Anh đã ngồi xuống ghế sofa của cửa hàng, thấy vậy Diệu liền hỏi:
- Cô mệt sao, hay chúng ta về nhé?
- Không, em còn chưa mua được gì mấy, ngồi nghỉ một chút là không sao đâu.
- Nhưng… cô chủ mà biết sẽ mắng tôi đó.
- Có em bảo kê rồi mà.
- Lần nào cô cũng bảo vậy, mà tôi vẫn bị mắng đấy thôi.
- Hihi, lần này sẽ không bị, chị yên tâm.
Có trời mới biết Mai Anh tính cách càng ngày càng trẻ con, cô vì được chiều quá bây giờ chẳng sợ ai nữa rồi, gặp gì không vừa ý là cãi lại chem chẻm.
Biết mình chẳng thể nói lại Mai Anh, Diệu im lặng không nói gì nữa, mấy phút sau lên tiếng nói:
- Cô ngồi đây nhé, tôi đi vệ sinh sẽ quay lại ngay.
- Ừ, chị cứ đi đi.
Ngồi nghỉ một lúc cũng thấy chân không còn mỏi nữa, Mai Anh đứng dậy đi chọn quần áo cho cả nhà.
Sau khi chọn được bộ ưng ý cho hai chị em và mẹ, Mai Anh đi đến quầy đồ nam chọn cho ba. Nhưng khi đi lướt qua gian hàng đồ em bé, cô đứng nhìn một lúc rất lâu, sau đó bước chân như có người dẫn bước mà đi đến xem.
Chạm vào một đồ bộ sơ sinh, cô vô thức sờ lên trên bụng của mình. Lúc này chính Mai Anh cũng không hiểu sao cô lại như vậy. Cảm giác trong cô giống như có một em bé đang ở đây.
Chợt Mai Anh nở nụ cười dịu nhẹ, tự nói với chính mình: “không phải là muốn lấy chồng, sinh con rồi đấy chứ?”
Xoay người định rời đi thì có một bé trai vì mải nô đùa không để ý mà va phải người Mai Anh. Mặc dù đã có thể đi lại như bình thương nhưng nếu vô tình bị ai va phải cô cũng sẽ không ý thức được mà ngã xuống.
Đúng lúc này, Mai Anh lại được người ta đỡ.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó, cô có chút cảm giác quen thuộc, đứng vững trở lại, cô nói:
- Cảm ơn anh… Hình như chúng ta đã từng gặp nhau?
Gần hai tháng không gặp Mai Anh, Phạm Minh Dương cứ nghĩ ông trời cũng không muốn cho anh xuất hiện trong cuộc đời cô nữa. Nhưng không ngờ, khi anh dường như không còn dám hi vọng nữa thì lại gặp cô ở đây. Cả hai lần gặp lại Mai Anh, đều là lúc cô sắp ngã.
Phạm Minh Dương mỉm cười nhìn cô:
- Tôi từng đỡ em ở sân bay bên Thái.
- Oh, là anh sao, hỏi sao tôi lại thấy anh quen quen. Cảm ơn anh lần nữa nhé.
- Không có gì. Gặp lại nhau có lẽ là duyên.
Mai Anh cũng tỏ ý tán thành, gật gật đầu cười nhẹ đáp lại:
- Có lẽ vậy, còn đều được anh giúp nữa.
- Nếu vậy tôi có thể làm quen với em không?
Mai Anh định nói là có thể, nhưng cô lại nhớ đến lời Diên nói lúc rời khỏi nhà, liền trả lời:
- Xin lỗi, tôi mới về Việt Nam, cũng không biết anh là người như thế nào. Chắc không thể nhận lời làm quen với anh rồi.
- Em sợ gì sao?
- À, người nhà không muốn tôi tiếp xúc với người lạ.
- Không từ người lạ làm sao thành quen đây.
Mai Anh tỏ vẻ mặt suy nghĩ, cô gật đầu một cái sau đó lại lập tức lắc đầu liên tục.
Dương thấy biểu hiện đáng yêu này của cô nhịn không được mà cong miệng lên cười. Anh nói:
- Tôi có thể xin số điện thoại của em không?
Bởi vì về nước đã được mấy tháng nhưng lại chẳng có bạn bè nào, bây giờ có người để nói chuyện Mai Anh có chút vui vẻ, suy nghĩ mấy giây sau đó cô cũng cho Dương số điện thoại.
Có được số điện thoại của Mai Anh, anh lấy trong túi áo đưa lại cho cô danh thiếp của mình, anh nói:
- Danh thiếp của tôi, em cầm lấy đi.
Mai Anh đưa tay cầm lấy, trên tấm danh thiếp có in tên, địa chỉ Công ty, tên Tổng giám đốc và số điện thoại của Dương. Cô ngước lên nhìn anh mấy giây, không tin mà hỏi lại:
- Anh còn trẻ như vậy mà đã làm Tổng giám đốc rồi á?
Dương gật đầu, hỏi lại cô:
- Em đến đây có một mình sao?
- Không, tôi đi cùng một chị nữa, nhưng chị ấy đi vệ sinh rồi.
- Vậy… tôi nói chuyện cùng em đến khi bạn em về, được chứ?
- Tùy anh thôi.
Nếu là người khác, anh sẽ chẳng bao giờ bắt chuyện trước với người ta, hơn nữa cũng sẽ không kiên nhẫn đứng nói chuyện với một người con gái tỏ thái độ hờ hững với mình.
Nhưng Mai Anh thì khác, ai bảo cô là vợ anh, ai bảo anh yêu cô, ai bảo anh muốn cô yêu anh lần nữa. Vì tương lai đón được vợ trở về nhà, anh chịu khổ bao nhiêu cũng xứng.
Khi Diệu quay lại, thấy Mai Anh đang nói chuyện với người lạ, Diệu liền đi tới nhắc nhỏ với cô, quay ra nhìn người đàn ông trước mắt lại có cảm giác đã từng gặp ở đâu.
Cho đến khi Mai Anh giới thiệu là đã từng gặp Dương tại sân bay bên Thái lúc này Diệu mới nhớ ra, cúi đầu chào lại Dương.
Bỗng điện thoại Mai Anh reo lên, người gọi đến là Hoàng, anh nói mình đã xong công việc đang trên đường tới đón cô, bảo cô đang ở đâu thì đứng đó đợi anh.
Tắt máy điện thoại, Mai Anh chào tạm biệt Dương sau đó cùng Diệu đi xuống dưới sảnh khu trung tâm đợi Hoàng.
- --
Từ sau khi lấy được số điện thoại của Mai Anh, Dương hầu như hôm nào cũng nhắn tin cho cô. Thời gian đầu, có lúc Mai Anh nhiệt tình trả lời, cũng có lúc cô xem tin nhắn xong thì để đấy không nhắn lại. Rất nhiều lần Dương có ý mời Mai Anh dùng bữa nhưng cô đều khéo léo từ chối.
Bị cự tuyệt mới khiến anh hiểu được cảm giác hụt hẫng, đau thương khi bị người mình yêu bỏ mặc không quan tâm là như thế nào. Bây giờ anh cũng đã hoàn toàn hiểu được cảm giác của cô ngày đó.
Lần đầu tiên Dương theo đuổi một cô gái, vậy mà cô còn là vợ của anh, lại đã từng là người rất yêu anh, cảm giác đó thật khiến cho con người ta nao nao khó nói thành lời.
Chuyện Mai Anh gặp lại Dương người trong nhà không ai biết, cô lâu nay nói chuyện qua điện thoại với anh nhưng lại cũng không khoe với người nhà. Cứ như vậy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng khéo gần lại hơn, cô cũng bắt đầu cảm thấy mến anh, có chuyện gì cũng đều khoe với Dương.
Về nước đến nay đã được bốn tháng, sức khỏe của Mai Anh đã hoàn toàn hồi phục, Diệu cũng xin nghỉ việc chăm sóc Mai Anh mà chuyển qua làm y tá trong bệnh viện của ba Mai Anh.
Một ngày, Mai Anh vui vẻ hỏi ba mẹ:
- Ba, mẹ... trước đây con có những người bạn nào ạ? Tại sao con về Việt Nam cũng đã được bốn tháng rồi mà không có ai quen biết con vậy nhỉ?
Trước câu hỏi của Mai Anh, ba mẹ cô đang dùng bữa thì chợt khựng lại. Không biết phải nói với con gái ra sao, may mắn Diên trả lời thay.
- Em chỉ có một số ít bạn bè đi học cùng, không thân lắm. Bạn bè em chắc bây giờ mỗi người đều có cuộc sống riêng rồi.
- Ồ… Vậy trước em học đại học ở đâu? Tại sao em lại bị tai nạn vậy ạ?
Từ lúc Mai Anh tỉnh lại, Diên hầu như không nhắc quá nhiều về quá khứ của Mai Anh, thậm chí ngày cả việc cô bị thất lạc cũng không nói. Mai Anh lâu nay cũng không có hỏi gì, không hiểu sao hôm nay cô lại có hứng thú muốn biết chuyện trước đây.
Diên từ tốn trả lời:
- Em học kinh tế được một năm nhưng chán học nên nghỉ. Thời gian sau em có buôn bán kinh doanh nhưng cũng dẹp tiệm rồi. Không lâu sau thì vô tình bị tai nạn thôi.
Diên không trả lời thật cho Mai Anh biết bởi vì quá khứ của cô có rất nhiều chuyện liên quan đến Phạm Minh Dương. Cửa hàng của Mai Anh lâu nay vẫn hoạt động nhưng lại do Dương quản lý. Gia đình Diên đều không muốn qua lại với bên gia đình Dương nên thời gian qua hầu như không có bất kì liên quan nào. Mà Dương vì lời hứa với Lưu Ly mới không đến nhà tìm ba mẹ hỏi về Mai Anh nên càng khiến hiểu nhầm giữa hai bên sâu sắc.
Mai Anh nghe chị gái nói vậy thì gật gù, không chút nghi ngờ, cô cười nói:
- Trời… sao em lười vậy nhỉ. Ba mẹ và chị đều giỏi như vậy mà em thì… chán quá nè.
- Sau này em có gì muốn biết thì hỏi chị, ba mẹ cũng bận nhiều công việc không thể biết hết chuyện của em.
- Vâng.
- --