Ngày hôm sau, vừa rạng sáng Tống An Cửu liền bị người nào đó đang có tinh thần vui vẻ làm cho tỉnh giấc.
“Dậy đi học nhanh kẻo muộn.”
Người phía sau trầm mặc vài giây, thấp giọng nói một tiếng “Đáng chết” thể hiện các loại bất mãn, đứng lên mặc quần áo.
Đây là lần đầu tiên Phó Thần Thương chịu ăn quả đắng thế này, nhất thời Tống An Cửu cảm thấy cả người khoan khoái.
“Mặc đồng phục học sinh.”
“Học bù nên không cần mặc đồng phục học sinh.”
“A, vậy thì mặc bộ này.” Phó Thần Thương lại đứng bên cạnh chụp lấy một bộ quần áo có nút buộc. Đây là một trong những bộ quần áo được lấy ra từ chồng quần áo được sắp xếp gọn gàng kia, mà nhìn ra trên bộ y phục này có ít nhất hơn trăm cái nơ con bướm.
“Tôi vẫn nên mặc đồng phục học sinh thôi!” Tống An Cửu cũng nhanh chóng đi tìm bộ đồng phục học sinh mặc vào.
Bộ y phục này vẫn là mới nhất, cô chưa từng mặc qua lần nào, vừa nãy lại lấy nó từ trong chiếc rương kia ra.
Trước tiên, cứ ăn mặc như thế đã. Đợi khi đến trường học, xem cô có thể cướp một bộ quần áo của nam sinh nào đó hay không?
Phó Thần Thương chấn động, tâm tình hưng phấn bừng bừng nhìn bóng dáng cô trong bộ quần áo kia. Lúc này trông cô thật trẻ trung tựa như thủy thủ, trong ánh mắt lại liều lĩnh phát ra ánh sáng màu xanh lục. Tuy rằng cô không cử động nhưng anh đoán trong đầu cô đang phải suy nghĩ ra điều gì đó để hành động.
Tống An Cửu khinh bỉ lườm anh một cái, sau đó tự mình phỉ nhổ liếc nhìn mình như con thỏ trắng nhỏ phản chiếu trong gương.
*
Ăn sáng xong, Tống An Cửu cũng nhanh chóng vội chạy ra bên ngoài nhưng lại bị Phó Thần Thương nắm cổ áo lại, giúp cô thắt nơ “Em cứ như thế đi học sao?”
“Vậy anh còn muốn thế nào?” Tống An Cửu có hơi không kiên nhẫn.
Phó Thần Thương xoay người bước vào phòng ngủ đưa túi xách cho cô, nhìn qua chắc cũng nặng lắm.
“Văn phòng phẩm ở trong túi xách này, đều rất mới. Anh cũng giúp em bỏ thời gian biểu, chương trình học, dụng cụ, sách tập vào rồi.” Nói xong, anh lại kín đáo đưa cho cô một bóp tiền “Đây là tiền học phí và tiền tiêu vặt của ngày hôm nay. Vốn là muốn đưa em tới nhưng sợ em bị người khác làm khó dễ, em tự mình ngồi xe buýt được chứ?”
Tống An Cửu cũng không biết làm sao nên chỉ đành đứng đó không có phản ứng gì, lại tùy tiện gật đầu.
“Tối nay em muốn ăn gì? Anh làm cơm cho em.”
“Vậy… Cứ tùy anh!” Tống An Cửu càng ngày càng chột dạ, vừa định chạy đi lại bị người kia ôm eo trở về triền miên hôn khắp khuôn mặt cô, ánh mắt giằng co như lưu luyến “Tan học nhớ về sớm một chút.”
Khuôn mặt Tống An Cửu đỏ tới mang tai, chạy trối chết.
Cô sắp không thể chịu được cảnh người khác đối với cô như thế, từng chút từng chút một, cô cũng không biết nên làm thế nào mới tốt đây. Vậy đại khái cô chỉ còn cách lấy tính cách tùy tiện báo lại nguyên nhân với Phó Cảnh Hi thôi.
Vừa ra khỏi cửa, vốn là muốn ngay lập tức đi tìm Phó Cảnh Hi nhưng vào lúc này cô cũng không tiện tới đó.
Để đáp lại anh, ngày hôm nay cô sẽ không trốn học, tan học cũng sẽ trở thành bé ngoan về nhà sớm. Vậy đã được chưa?
Nhìn bóng lưng cô rời đi, khóe miệng vốn lúc nãy còn dịu dàng của Phó Thần Thương chợt biến mất mà thay vào đó là thần sắc phức tạp, không biết anh đang suy nghĩ gì.
*
Vì cũng khá quen thuộc đường đi nước bước trong sân trường, đã từng nghênh ngang đi tới đi lui không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lúc này trong lòng Tống An Cửu lại xuất hiện các loại cảm giác không dễ chịu, cô thầm mong tốt nhất đừng ai nhận ra cô.
Lúc đi đến trước cửa phòng học lại nhìn thấy phía trước có bóng người quen thuộc.
Người kia không phải Thẩm Hoán sao? Thảm rồi, sáng sớm hôm nay mới vừa cầm điện thoại di động lên lại bị Phó Thần Thương làm hôn mê đến thất điên bát đảo, sau đó lại quên điện thoại lại cho cậu ta rồi.
Mắt thấy Thẩm Hoán đi dần đi tới trước mặt mình, Tống An Cửu vừa định chào hỏi nhưng lại nhìn thấy ánh mắt anh ta lại trực tiếp lướt qua mình, ánh mắt ấy lại dừng trên người một tên nam sinh đứng chắn trước mặt cô.
“Bạn học, bạn có thấy Tống An Cửu hay không?”
Tên nam sinh kia vừa đi vừa giơ cao quyển sách lên, nhất thời không phản ứng lại.
“Tự nhiên đờ ra làm gì? Tôi đang hỏi cậu đấy!” Thẩm Hoán vốn đang buồn bực mất tập trung, thấy đối phương như thế lại thẳng thừng đánh ra một cái tát đập vào gáy tên nam sinh đeo mắt kiếng to đùng kia.
“Tại sao cậu dám đánh tôi?”
“Tôi đánh đó thì sao?” Nói xong lại tiếp tục nắm chặt cổ áo tên nam sinh kia.
Lúc này trên trán Tống An Cửu bắt đầu nổi gân xanh, thực sự cô không còn nhịn nổi nữa nên xuất một một cái tát hướng người phía trước đập tới.
Thẩm Hoán bưng trán mình bối rối vì bị đánh bất ngờ. Sau khi anh lấy lại tinh thần, khí thế ngất trời ngẩng đầu lên xem là ai. Trong lúc đang muốn phát hỏa, anh lại nhìn thấy một nữ sinh đáng yêu thì anh cũng lập tức hòa hoãn không khí, dùng giọng hòa ái dễ gần nói “Bạn học này, có chuyện gì?”
“Thẩm Hoán, cậu không có mắt sao?”
Thẩm Hoán lạ lùng chỉ tay vào cô quát to một tiếng “Tống An Cửu? Cậu ăn mặc giống con gái để làm gì?”
“Câm miệng, nhỏ giọng một chút! Cậu muốn la lên cho tất cả mọi người đều biết sao?” Tống An Cửu che mặt kéo Thẩm Hoán trốn đến một chỗ không có ai.
Trong lúc đang muốn nói chuyện tử tế lại phát hiện khuôn mặt Thẩm Hoán đỏ cả lên.
Tống An Cửu cũng buông tay đang kéo cậu ta, thay vào đó lại cho cậu một cái tát “Khuôn mặt cậu đỏ cái rắm á!”
“Ai bảo cậu đột nhiên ăn mặc như vậy…” Thẩm Hoán lúng túng lén lút giương mắt nhìn cô, lần đâu tiên nắm tay cô lại không ngờ mềm mại và nhỏ nhắn đến như vậy. Từ khi biết cô đến giờ, cậu cũng chưa từng nhìn thấy cô ăn mặc như con gái giống như lúc này. Từ trước đến nay, cậu vẫn xem cô như anh em, thậm chí cả một thời gian lâu dài cậu hầu như quên luôn giới tính của cô.
“Điện nhiều cuộc cho tôi như vậy là có chuyện gì?”
“Cậu còn nói vậy? Không nói một tiếng lại biến mất nhiều ngày như vậy, cậu có biết tôi lo lắng cho cậu nhiều đến thế nào hay không? Tôi còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi. Không đúng, cậu… khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không sao tự nhiên cậu lại biến thành ra như thế này?” Thẩm Hoán với bộ mặt chắc chắn nói.
“Cửu Ca này, rốt cuộc cậu bị cái gì kích thích, cậu cũng đừng nên nghĩ không ra.”
“Sao lại nhiều chuyện như vậy? Hiện tại là tôi đang hỏi cậu.”
Thẩm Hoán ngượng ngùng nói: “Cũng không chuyện gì, ngày đó cậu không đến, bọn người Hứa Tư Thông kêu gào mấy ngày, thấy không ai có phản ứng cũng liền yên tĩnh lại. Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là vì không liên lạc được với cậu nên tôi lo lắng.”
Trong nhất thời, Tống An Cửu không biết nên nói như thế nào, cuối cùng lại mở miệng nói: “Cậu có thuốc lá không?”
“Sao?”
“Thuốc lá!”
“Há, à, có!” Thẩm Hoán móc ra điếu thuốc và đốt cho cô, lại do dự nói “Hay là thôi đi.”
Không biết vì sao cậu luôn có cảm giác phá phong cảnh.
Tống An Cửu lườm cậu một cái “Mới mấy ngày không gặp mà cậu làm sao cứ dông dài như vậy?”
Thẩm Hoán bĩu môi, tôi lề mề? Cậu còn đột nhiên biến thành con gái!
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì? Chuyện Tiết Hạo kia cuối cùng giải quyết như thế nào? Lẽ nào người nhà cậu lấy đây là điều kiện ép cậu phải đọc sách?”
Tống An Cửu hít sâu một hơi nói: “Cậu nghĩ quá nhiều.”
“Vậy xảy ra chuyện gì?” Thẩm Hoán dừng lại trong chốc lát, thử dò xét nói: “Vì đàn ông?”
Ngón tay Tống An Cửu đang cầm điếu thuốc run lên.
“Quả nhiên là vậy.” Thẩm Hoán làm ra dáng vẻ đã rõ ràng mọi chuyện, lại hỏi tiếp: “Vì Phó Cảnh Hi sao?”
Tống An Cửu nhìn cậu ta một chút “Nói đúng một phần ba.”
“Hả? Một phần ba là đúng chỗ nào?”
Tống An Cửu cũng không có ý trả lời cậu.
Ý của một phần ba không phải là trong ba chữ thì cậu đã nói đúng một chữ sao?
Thẩm Hoán đã sớm nhận định mình không nói sai “Không phải tôi chê bai cậu nhưng nếu cậu mặc như thế sớm một chút thì Phó Cảnh Hi đã không phải khổ sở ròng rã trong năm năm qua. Mà đó là kỹ thuật trang điểm sao? Tôi thấy giống cải trang hơn.”
“Cậu thật nông cạn, chỉ trông mặt mà bắt hình dong. Cảnh Hi sẽ không để ý đến hình dáng tôi ra sao cả. Huống chi chúng tôi chỉ là bạn bè. Nếu cậu lại nói bậy, tôi sẽ không ngần ngại đánh cậu chết ngay tại chỗ.”
Thẩm Hoán cũng xoa hai bên lỗ tai nói: “À, chỉ là bạn bè sao? Tôi đã nghe câu nói này rất nhiều lần đến nỗi lỗ tai tôi đều đã chai sạn. Cậu đó, không sợ trời không sợ đất, chỉ có sợ một mình Phó Cảnh Hi. Cả ngày cậu bịt tai trộm chuông(5) rất thú vị sao?”
(5)Ý là tự dối mình chứ không thể dối người khác được.
Bịt tai trộm chuông
Có một tên trộm đến nhà người họ Phạm, nhưng khi đến nơi thì mọi thứ trong nhà đều đã dọn đi cả, không có gì để lấy, chỉ còn lại một cái chuông lớn trong sân. Tên trộm nghĩ: Cái chuông này có thể bán kiếm được chút tiền, thế là hắn nhấc lên thử nhưng nó quá nặng, không cách nào chuyển đi nổi.
Hắn suy tính: Nếu đập vỡ cái chuông ra từng mảnh thì có thể đem về được, thế là hắn tìm một cái búa gõ nhẹ một cái, nhưng âm thanh lại vang đi rất xa. “Chết rồi! nếu bị hàng xóm nghe được thì làm sao đây?”
Nghĩ thế, hắn liền bịt hai tai mình rồi nện vào chuông. Người dân xung quanh nghe thấy tiếng chuông đổ xô vây bắt tên trộm.
Tên trộm cho rằng mình không nghe thấy tiếng chuông thì người khác cũng không nghe thấy. Hắn tự dối được mình, nhưng có thể dối được người khác chăng!
Ongbachau.vn (sưu tầm)
Nói xong, theo thói quen cậu dường như muốn nói gì nữa nhưng cuối cùng vẫn thu hồi lại gãi đầu nói: “Đi thôi! Đi uống rượu thôi!”
“Ban ngày mà uống rượu gì?”
“Vậy thì đi đua xe, lúc này nhất định phải rửa sạch nhục nhã.”
“Không đi.”
“Vậy cậu muốn làm gì?”
“Đi học.”
“…”
Mãi đến tận khi Tống An Cửu đã đi thật xa, Thẩm Hoán mới tỉnh lại chạy đuổi theo cô phía sau “Cửu ca à, cậu đừng như vậy. Chỉ là một người đàn ông mà thôi, cũng không cần làm tới mức độ này chứ? Không phải chính cậu nói Phó Cảnh Hi sẽ không để ý đến những chuyện này hay sao? Nếu anh ta thật lòng yêu thích cậu thì cũng nên yêu thích cả dáng vẻ vốn có của cậu mới đúng chứ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!