8.
Thẩm Nghiễn Châu ôm tôi vào lòng.
Nhẹ nhàng nói xin lỗi với tôi: “Thật xin lỗi, tối nay anh hơi nhiều việc.”
“Nắm tay em đi chúc rư//ợu là ước mơ nhiều năm nay của anh.”
Anh thấp giọng cười.
Tôi sững sờ một lúc, sau đó nhíu mày đẩy anh: “Đừng có giả ngu với em. Thẩm Nghiễn Châu, anh nói rõ ràng cho em! Nếu không chúng ta ly hôn!”
“Anh cái người đàn ông không biết giữ mình trong sạch này!”
Anh dừng lại mấy giây, nheo mắt lại, cố gắng hiểu những gì tôi vừa nói.
Sau đó giữ chặt eo tôi, bế tôi lên đùi mình.
“Ai nói với em anh không giữ bản thân trong sạch?”
“Ha…”
Tôi mở tin nhắn trong điện thoại ra: “Tự anh đọc đi!”
Được rồi, anh thế này thì sao đọc được tin nhắn.
Tôi hắng giọng, đang định đọc cho anh nghe thì anh lại dựa vào người tôi, nói nhỏ.
“Anh không có.”
“Đúng là hôm nay anh có đến nhà thầy, có gặp cô ấy. Nhưng là vì y học.”
“Thầy có một quy tắc, lúc đi vào phòng thảo luận không được mang điện thoại, phải để ở phòng khách.”
“Anh có gửi WeChat cho em, cũng có gọi điện thoại cho em. Nhưng hình như em đã chặn anh rồi…”
Tôi nhớ lại.
Không phải hình như.
Lần trước đi công tác về tôi đã chặn anh thật.
Tôi bĩu môi, mọi thứ đều rõ ràng.
“Vậy được rồi, em tha thứ cho anh.”
Anh lại không bỏ qua.
Anh xoay người đè tôi xuống, nắm chặt cổ tay tôi, gằn từng chữ một.
“Anh không tha thứ cho em!”
“Em nói đi là đi sao?”
“Dựa vào đâu?”
Cuối cùng anh nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Giọng nói có chút ác độc: “Khó khăn lắm anh mới ghi được tên em vào sổ hộ khẩu nhà mình, ly hôn sao, đợi anh ch//ết rồi hãy nghĩ đến chuyện đó.”
Tôi không biết tại sao anh lại kiên định lựa chọn tôi như vậy.
Nhịp tim cũng đập hụt mấy nhịp.
“Em nói đi, nói sau này sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.”
Anh dùng sức hơi mạnh.
Tôi mặc váy da ngắn, có thể thoải mái hoạt động.
Trong lúc cựa quậy, không biết đá trúng đâu đó.
Thẩm Nghiễn Châu từ từ tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn tôi sâu thăm thẳm.
“Dì cả đi rồi nên mới mạnh mẽ thế này đúng không?”
Trong phương diện tình cảm, từ trước đến nay tôi đều không thích nằm ở thế yếu.
Thế là tôi chỉ vào cái hộp đen kia.
Cười ngây thơ nói.
“Thẩm Nghiễn Châu, năm đó anh gọi em là chị đấy.”
Anh ngẩn người chớp mắt một cái.
Sau đó ôm lấy cổ tôi, kéo tôi lại gần, giọng nói không đứng đắn: “Chị? Được, chị. Chúng ta bắt đầu giải quyết chuyện này thôi.”
(Còn tiếp)