Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Kết Hôn Trước, Yêu Sau

7.

Đẩy cửa ra, Thẩm Nghiễn Châu ngã xuống giường.

Tôi đánh giá phòng anh.

Rất đơn giản.

Trên bàn sách có ảnh chụp khi còn bé và ảnh tốt nghiệp cấp ba của anh.

Góc phòng là một cây đàn violon.

Tôi đặt nó lên đầu gối, khẽ vuốt ve.

Thân đàn đầy vết khắc, giống như chủ nhân của nó trong lúc tức giận đã muốn phá hủy vậy.

Cây đàn này có giá trị không nhỏ.

Nó khiến tôi nhớ đến một thiếu niên.

Tôi đặt cây đàn lên mặt bàn.

Vừa nâng mắt lên lại nhìn thấy một cái hộp nhỏ đặt trên ngăn cao nhất của tủ sách.

Sau khi mở ra, tôi sững người.

Bằng chứng tài trợ, phiếu chuyển tiền và một bức ảnh bị xé nát.

Trên ảnh là thiếu niên ngại ngùng dịu dàng đang đứng kéo violon trên bục giảng.

Tôi nhớ rõ khuôn mặt ngây ngô kia.

Là anh.

Mấy năm trước, tôi chia tay với bạn trai cũ.

Tên tra nam khốn kiếp kia lén lút chuyển tiền của tôi đi, trong cơn tức giận tôi đã chuyển toàn bộ số tiền anh ta lén lấy đi giúp đỡ học sinh nghèo khó.

Lúc ấy tôi mang tâm trạng thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành chuyển một trăm vạn.

Lúc đó tôi cũng đã gặp Thẩm Nghiễn Châu.

Năm anh lớp mười, tôi học đại học.

Với tư cách là nhà tài trợ từ thiện, tôi được mời đến tham gia lễ kỉ niệm của trường bọn họ.

Nhưng đêm đó, tôi rút vốn.

Hiệu trưởng hỏi tôi nguyên nhân, tôi đứng ngoài cửa sổ chỉ vào cây đàn trong tay thiếu niên.

Giọng thản nhiên: “Ông cảm thấy cậu ấy thiếu tiền sao?”

Cây đàn trên tay cậu có giá trị không nhỏ.

Được làm thủ công, ít nhất cũng phải mấy vạn.

Hiệu trưởng á khẩu không trả lời được, sau đó tôi rời đi.

Tôi mang một trăm vạn đi giúp đỡ trẻ em trên vùng núi.

Về sau mới biết gia đình Thẩm Nghiễn Châu phá sản, nhưng một trăm vạn kia tôi đã sớm quyên góp cho trẻ em vùng núi rồi.

Thế là bốn năm đại học, tôi không thể làm gì khác là tiết kiệm tiền, kiếm tiền học và phí sinh hoạt cho Thẩm Nghiễn Châu.

Nhưng anh cũng không biết là tôi.

Tôi im lặng nhìn cây đàn violon kia.

Thẩm Nghiễn Châu đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt dịu dàng nhìn về phía tôi: “Bà xã…”

Suy nghĩ của tôi bị kéo lại.

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!