6.
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra.
Thẩm Nghiễn Châu nhìn tôi, sau đó anh đi thẳng đến chỗ tôi.
“Anh đến muộn rồi.”
Tôi lắc đầu.
Không muộn.
Tất cả vẫn chưa muộn.
Bình thường Thẩm Nghiễn Châu rất bận rộn.
Đây là lần đầu tiên đến ăn uống từ khi chúng tôi kết hôn.
Những người không mời rư//ợu anh trong hôn lễ, tất cả đều đồng loạt mời lúc này.
Thẩm Nghiễn Châu cầm cốc lên, ai cũng không từ chối.
Hết cốc này đến cốc khác, uống đến mức tai ửng hồng.
Họ hàng lần lượt rời đi.
Trước khi đi còn không quên nói với Thẩm Nghiễn Châu: “Tiểu Châu gần ba mươi rồi, cũng nên sinh con đi thôi!”
“Tiểu Châu, phải cố gắng lên đấy! Mau sinh một đứa đi.”
Thẩm Nghiễn Châu cười đồng ý, lặng lẽ nắm chặt tay tôi.
Ánh mắt sáng rực.
Ha…
Anh còn có mặt mũi đụng vào tôi nữa à!
Người đi hết, cuối cùng chỉ còn ba bà cháu chúng tôi.
Tai Thẩm Nghiễn Châu đỏ bừng, anh dựa vào vai tôi.
Tôi cũng uống rư//ợu.
Hơn nữa đã là nửa đêm, không thể tự lái xe về được.
Cuối cùng bà nội nói: “Phòng Tiểu Châu ở tầng hai vẫn luôn giữ nguyên, trước khi hai đứa về bà còn quét dọn qua một lần nữa.”
“Đêm nay hai đứa ở lại đi.”
Tôi nhìn Thẩm Nghiễn Châu đang vùi đầu vào áo khoác ngủ, cuối cùng gật nhẹ đầu.
Bà nhìn hai chúng tôi, cười bật đèn phòng trên tầng hai.
“Hai đứa đi ngủ sớm nhé.”
“Bà cũng nghỉ ngơi sớm ạ.”
Tôi đỡ Thẩm Nghiễn Châu lảo đảo lên tầng hai.
Anh nắm chặt áo khoác tôi, nhỏ giọng gọi: “Bà xã…”
Bà xã cái đầu anh!
Việc này mà không nói cho rõ ràng, vợ anh lập tức thành vợ cũ!