5.
Một tuần sau, tôi gần như khỏi hẳn.
Bà nội Thẩm Nghiễn Châu gọi điện thoại đến nói chúng tôi về ăn cơm, Thẩm Nghiễn Châu nói chín giờ tối sẽ đến đón tôi.
Nhưng đến chín giờ, điện thoại Thẩm Nghiễn Châu lại không liên lạc được.
Tôi đợi một lúc lâu, cuối cùng tự mình lái xe về nhà bà.
Vừa xuống xe tôi đã nhận được tin nhắn từ một số lạ: [Cô Lê, đàn anh không mang điện thoại. Bây giờ anh ấy đang ở bên cạnh tôi.]
Sau đó là một tấm ảnh sườn mặt của Thẩm Nghiễn Châu.
[Cũng hi vọng cô biết ý, đàn anh Thẩm và cô không phải người đi chung đường. Chúng tôi mới phù hợp với nhau, chúng tôi có thể cùng nhau thảo luận những căn bệnh khó.]
[Hai người thì sao? Có thể nói chuyện trên trời dưới đất sao? Tốt nhất cô nên hiểu rõ, các người đến cuối cũng sẽ chia tay thôi.]
[Đừng tham lam những thứ không thuộc về mình.]
Nhìn góc độ của bức ảnh kia, đây là ảnh chụp lén.
Tôi đọc xong mà buồn cười.
Đang định trả lời lại thì bà Thẩm Nghiễn Châu đi ra, thân thiết kéo tay tôi: “Lê Lê, Tiểu Châu không về cùng con sao?”
Tôi cười lắc đầu: “Anh ấy bận ạ, con đến với bà, bà không thích sao?”
“Bà thích con nha! Mọi người đã đến hết rồi, mau vào ăn cơm thôi!”
Tôi yên lặng tắt di động.
Trong bữa tối, tôi ngồi bên cạnh bà nội.
Vừa phải mời rư//ợu vừa phải đối phó với bảy tám cô dì.
Vị trí bên cạnh tôi vẫn luôn trống không, Thẩm Nghiễn Châu không đến.
Hơn một tiếng sau, bà nội nhận điện thoại: “Tiểu Châu hả… Con hỏi Lê Lê sao, con bé đang bên cạnh bà.”
Bà nội ra hiệu cho tôi nghe máy.
Tôi cố đè sự uất ức của mình xuống: “Sao rồi?”
“Chờ anh. Anh sẽ lập tức đến.”
“Ừm, được.”
Tôi bình thản cúp điện thoại, lại tiếp tục vùi đầu ăn.
Đồ đàn ông ngốc nghếch.