3.
Nhưng ngày hôm sau, tôi lỡ hẹn.
Lý do là, bạn thân gay của tôi năm giờ sáng nhập viện.
Nghe nói là bệnh trĩ tái phát, chảy rất nhiều m//áu.
Ở đây cậu ấy cũng chỉ quen mình tôi, đương nhiên tôi phải đi rồi.
Bên phía Thẩm Nghiễn Châu, tôi không thể làm gì khác là đặt xe riêng đến đón anh.
Hai giờ chiều, bạn tôi kêu gào muốn xuất viện.
Bác sĩ thấy tình hình cậu ấy đã ổn, đồng ý cho xuất viện.
Tôi định về lấy hai bộ quần áo rồi qua chăm sóc cậu ấy mấy ngày, tiện đường dẫn cậu ấy về nhà.
Cậu ấy ở dưới tầng chờ tôi.
Vừa vào cửa đã thấy Thẩm Nghiễn Châu trầm mặt ngồi trong phòng khách, Lê Hạo đang trong phòng làm đề.
Bạn tôi lớn tiếng thúc giục: “Lê Lê, cậu nhanh lên đi! Mình không thể rời xa cậu lúc này được!”
Tôi lên tầng hai lấy quần áo trong ánh mắt chăm chú của Thẩm Nghiễn Châu.
Lúc xuống tầng đi qua phòng Lê Hạo, tôi nhỏ giọng nói: “Chuyện là… Chị đến nhà bạn ở mấy ngày. Cậu ấy mới phẫu thuật, cần có người chăm sóc.”
Thẩm Nghiễn Châu đang chấm bài cũng dừng lại, trên bài thi xuất hiện một vết mực dài.
Anh không nói gì cũng khiến trái tim tôi run rẩy.
Lê Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là nam sao? Nhắc nhở hữu nghị, chị còn không ra ngoài nhanh lên thì anh ta sẽ xoay mông vào nhà chúng ta đấy.”
Tôi nhíu mày: “Đi, chị đi đây.”
Sau hôm đó, tôi nhắn WeChat giải thích với Thẩm Nghiễn Châu.
Nhưng anh không trả lời.
Hai ngày sau, tôi không ngồi yên được nữa, lái xe thẳng đến nhà Thẩm Nghiễn Châu.
Ánh trăng đêm đó sáng đến dọa người, ánh sáng như vạch rõ biên giới giữa chúng tôi.
Thẩm Nghiễn Châu mặc áo cộc tay màu đen, tóc bay bay trong ánh trăng.
Gió đêm thổi tung mái tóc anh.
Khí thế lạnh lùng xa cách.
Lời nói ra cũng lạnh không kém là bao.
“Lê Lê, chúng ta dừng ở đây thôi.”
“Chúng ta không thích hợp.”
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Cuối tuần dạy xong tôi sẽ chuyển đi.”
Tôi nhẹ giọng “ồ” một tiếng.
Nói thật, tôi cũng không cảm thấy quá khổ sở, chỉ cảm thấy lồng ngực hơi nghẹn lại.
Vậy thì dừng lại đi.
Tôi gật đầu cười: “Được, về sau chúng ta đường ai nấy đi.”
“Thẩm Nghiễn Châu, hình như tôi…”
“Cũng không thích cậu như vậy.”
Tôi xoay người vào xe.
Môi anh hơi động đậy, cuối cùng cũng xoay người lên tầng.
Đêm đó, tôi thu dọn hành lí trong đêm.
Lê Hạo đã sớm báo cáo với bố mẹ tôi, nói tôi để ý gia sư nhà mình.
Lần này thì hay rồi, tôi lấy cớ không theo đuổi được, cần được chữa lành, bay ra nước ngoài trong đêm.
Lúc đi còn mang theo đôi mắt sưng vù vì khóc.
Lê Hạo đưa tôi lên xe taxi, nhận ra điểm khác thường: “Anh ấy bắt nạt chị sao? Sao chị lại khóc thành thế này rồi?”
Tôi dụi mắt vào xe ngồi: “Đúng vậy, đúng là đồ ngốc!”
…
Lần gặp lại là bảy năm sau.
Tôi hai mươi chín tuổi bị bố mẹ ra lệnh cưỡng chế đi gặp đối tượng hẹn hò mà họ đã tìm.
Nhưng danh tiếng của tôi ở trong giới cũng không tốt, nguyên nhân là tôi qua lại với nhiều người mẫu nam.
Ảnh chụp đều có đầy đủ.
Trong ảnh, tôi cầm bút chì và thước đo vòng eo của anh trai tóc vàng mắt xanh.
Nhưng tôi phải bảo vệ bản thân! Đó là tin đồn nhảm!
Đầu tiên, tôi là một nhà thiết kế.
Tiếp đó, tôi cần phải đo số đo ba vòng của họ, khó tránh khỏi chuyện tiếp xúc thân mật.
Vậy mà lại thành tin đồn một tháng tôi đổi mười bạn trai!
Lời đồn thật đáng sợ hu hu.
…
Một đống đối tượng hẹn hò, phần lớn đều đến nhanh đi vội.
Anh là người cuối cùng, cũng là người tôi có cảm tình nhất.
Anh mặc một bộ âu phục đặt riêng, đeo kính gọng vàng, tóc chải vuốt lịch sự.
Ngoài cửa sổ mưa rơi lác đác, không hiểu sao có hơi áp lực.
Anh cầm tách cà phê lên uống một ngụm, mắt nhìn mưa bên ngoài, hờ hững hỏi tôi: “Chuyện của cô Lê tôi đã từng nghe qua. Cô có từng thực sự thích ai không?”
Tôi nhìn ống tay áo tinh xảo của anh, cẩn thận suy nghĩ nói: “Anh Thẩm nói đùa, khi còn trẻ động lòng chắc chắn có, thích thì còn chưa đến.”
Ánh mắt anh nhìn về phía tôi, giọng nói gần như châm chọc: “Thật sao? Vậy động lòng của cô Lê thật rẻ tiền.”
Tôi ngẩn người.
Có lẽ anh hiểu lầm tôi là hải hậu (1).
(1) tương đương với hải vương, chỉ người phụ nữ bắt cá nhiều tay
Tôi tức không chịu nổi, giữ lấy cánh tay anh: “Anh Thẩm, mặc dù không biết lời này của anh có ý gì.”
“Nhưng tôi vẫn muốn thay mình giải thích mọt chút, nhu cầu công việc nên khó tránh khỏi việc tiếp xúc với người mẫu nam, tôi cũng không phải thánh, mấy giây rung động đương nhiên có!”
“Không thích chính là không thích, ngoài công việc tôi chưa từng liên lạc với họ!”
Tôi đứng dậy, nổi giận đùng đùng rời đi.
Kết quả bị một cơn mưa giữ lại ngoài cửa.
Anh cầm ô đi đến bên cạnh tôi: “Cô Lê, tôi đưa cô đi?”
“Không cần!”
“Được.”
Anh cười nhạt, bung ô đi vào trong mưa.
Ông trời ơi, ông cũng khiến con mất mặt quá rồi đấy.
Mẹ tôi lại tiếp tục sắp xếp lần xem mắt thứ hai cho tôi.
Ai ngờ hai ngày sau, anh nhắn tin cho tôi.
[Thứ hai, cục dân chính mở cửa, chúng ta đi lĩnh chứng.]
Sau khi cưới, tháng đầu tiên chúng tôi gặp nhau ba lần.
Tháng thứ hai tôi đi công tác.
Tháng thứ ba anh ra nước ngoài nghiên cứu.
Tính ra, kết hôn nửa năm, chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần.
Thật ra bảy năm trôi qua, tôi không có gì ấn tượng với anh của năm đó.
Nhắc đến tên, tôi đúng là cũng có nghi ngờ.
Tôi thử thăm dò Lê Hạo, thằng nhóc này nói đã không còn liên lạc từ lâu.
Sau đó lại tiếp tục dò hỏi, Thẩm Nghiễn Châu nhẹ nhàng nói: “Chắc là trùng tên thôi.”
Tôi nửa tin nửa ngờ.
Năm đó Thẩm Nghiễn Châu đúng là đã nói không thích tôi, sao bảy năm sau anh có thể kết hôn với tôi được?
Nói cách khác, bảy năm chờ một người.
Việc này tôi chỉ từng thấy trong phim mà thôi.
Trong phim, bảy năm chỉ trôi qua trong chớp mắt.
Nhưng ở thực tại lại là từng ngày trôi qua.
Cho nên sao Thẩm Chu Nghiễn lại là thầy Thẩm năm đó được.
Tôi nghĩ là vậy.
Lỡ như người tôi thích ngốc đến mức đợi tôi bảy năm mà sau khi kết hôn vẫn không nói ra thì sao?
Tôi nhất định, nhất định sẽ đánh chết anh!
Cho nên nếu mọi người gặp được bác sĩ Thẩm với khuôn mặt sưng vù thì cũng đừng ngạc nhiên.
Cô Lê làm.
Bác sĩ Thẩm quả thật đợi tôi bảy năm