Ngoại truyện: Nhật kí trêu chọc chồng của cô Lê
1.
Mọi người còn nhớ rõ bên trên từng nhắc đến chuyện tôi trêu chọc Thẩm Nghiễn Châu không?
Không sai, tôi đúng là đã từng làm qua.
Khoảng bảy năm trước.
Em tôi học lớp mười hai.
Thẩm Nghiễn Châu đến nhà tôi gia sư cho em trai, bố mẹ tôi bận rộn công việc nên không thể tự mình giám sát.
Thế là tôi bị cưỡng chế kéo về nước.
Ngày đầu tiên về nhà, vì chênh lệch múi giờ nên tôi ngủ không biết ngày hay đêm.
Khoảng sáu rưỡi, tôi bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Thằng nhãi Lê Hạo kia ngủ như lợn ch//ết, điện thoại gọi cũng không được.
Tôi dụi mắt, đi dép lê ra ngoài.
Sau khi mở cửa, hai mắt tôi lập tức mở lớn.
Cứu mạng, ở nước ngoài lâu như vậy, tôi thấy cũng không ít trai đẹp.
Thẩm Nghiễn Châu ở trước mặt lại như phát sáng vậy.
Khung xương rõ ràng, hơn nữa còn có khí chất mê người.
Nhất là cánh tay và cần cổ, gân xanh mờ mờ, nhìn rất khỏe mạnh.
Cần cồn và cánh tay của đàn ông có sức, đẹp trai chết mất.
Tôi cong mắt cười: “Chào cậu.”
Thiến niên cởi mũ lưỡi trai đen ra, giọng lạnh nhạt: “Chào cô, tôi là gia sư chú Lê mời đến.”
Anh dừng lại một chút, tiếp tục hỏi: “Nếu không có chuyện gì, chúng ta có thể bắt đầu ôn tập.”
Tôi kịp phản ứng lại kịp, cười kéo cửa ra: “Em trai, mặc dù chị nhìn trẻ nhưng cũng không phải là đối tượng dạy học của em đâu.”
“Em nên gọi chị là chị gái nha ~”
Trước khi về nước, bà Trần và ông Lê đã mạnh mẽ yêu cầu tôi nhuộm lại tóc đen.
Lúc này tôi lại không trang điểm, để mặt mộc đúng là nhìn rất ngoan ngoãn.
Anh hạ ánh mắt xuống, tôi đang mặc váy ngủ tơ lụa và áo choàng màu quả hạnh.
Dưới ánh mặt trời, có hơi nhức mắt.
“Chị gái…”
Thẩm Nghiễn Châu không được tự nhiên ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt mang ý cười của tôi.
Anh lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác, tai lại đỏ một cách bất ngờ.
Sau đó, thỉnh thoảng tôi mượn cớ đưa nước, đưa hoa quả, đồ uống, quả hạch… để thầm nhìn lén Thẩm Nghiễn Châu.
Chủ yếu là bố mẹ tôi ra lệnh cưỡng chế tôi ở nhà trông chừng Lê Hạo.
Tôi nào có cơ hội nhìn trai đẹp bên ngoài.
Thẩm Nghiễn Châu trước mặt, một thiếu niên ngây thơ, chiều cao trên 1m85, khí chất vừa xa cách vừa lạnh lùng.
Dù sao tôi nhìn cũng vừa mắt.
“Nào nào nào… Một tiếng rồi, có thể nghỉ ngơi một chút. Thầy Thẩm, ăn chút trái cây đi.”
Lê Hạo không biết giữ mồm giữ miệng, bắt đầu nhắc nhở Thẩm Nghiễn Châu: “Thầy Thẩm, chị em để ý anh rồi.”
“Tính cả anh rể kỳ trước của em, chưa ai yêu đương với chị ấy được quá ba tháng cả.”
“Thầy Thẩm, anh đừng để khuôn mặt ngây thơ này của chị em lừa.”
Tôi để đĩa trái cây xuống: “Ranh con! Hôm nay chị nấu mày thành cháo!”
Thằng nhãi này thì hiểu gì chứ?
Tôi thật sự muốn có một mối tình dài lâu.
Kết quả thì sao, không phải bị người ta lừa gạt thì cũng đang trong quá trình bị người ta lừa gạt.
Người ta không nhìn trúng tiền của tôi thì cũng nhìn trúng gia tài nhà họ Lê…
Không chia tay với mấy tên chó đó còn giữ lại đón tết nữa sao?
Thẩm Nghiễn Châu im lặng nhìn chúng tôi ồn ào trêu chọc nhau, dáng vẻ không liên quan đến mình.
Tôi đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, thu tay đang chuẩn bị đánh Lê Hạo lại, nói nhỏ: “Em nói đúng, thầy Thẩm đừng để bị chị lừa nha.”
Khó có khi Thẩm Nghiễn Châu ngẩng đầu nhìn tôi như vậy.