10.
Ngày hôm sau, lúc bà nội lên gọi chúng tôi xuống ăn sáng.
Thẩm Nghiễn Châu dùng chăn bọc kín tôi lại.
Cứu tôi!
Bị người lớn nhìn thấy bả vai không mảnh vai, chắc chắn sẽ đoán ra tối qua có chuyện gì!
Tôi đỏ mặt chôn người dưới chăn.
Thẩm Nghiễn Châu thấp giọng cười: “Vâng, bà nội. Chúng con lập tức xuống.”
Bà nội cười vui vẻ hơn cả ngày thường: “Ừ… Được được được.”
“Không cần vội, hai đứa cứ từ từ.”
“Từ từ mà xuống…”
Mãi cho đến khi bà nội xuống tầng, tôi mới đỏ mặt chui ra ngoài.
Đột ngột đối mặt với Thẩm Nghiễn Châu.
Anh mỉm cười nhìn tôi.
Tôi đang định quay mặt sang hướng khác.
Anh giữ khuôn mặt tôi lại, xương quai xanh lộ ra, giọng khàn khàn gọi tôi: “Bà xã.”
Tôi, ch//ết rồi.
Ch//ết chìm trong sắc đẹp của Thẩm Nghiễn Châu.
Thẩm Nghiễn Châu nói tiếp: “Bà xã, đêm nay anh có thể về sớm.”
Tôi, lại ch//ết chìm một lần nữa.
Một lúc lâu sau, tôi cùng khuôn mặt nóng bừng của mình đi rửa mặt.
Trên bàn cơm, bà nội không ngừng mỉm cười.
Mặc dù bà không nói gì nhưng ánh mắt hiểu mà không nói kia của bà khiến tôi rất ngại đó!
Một bữa cơm bình thường, tôi gần như chôn mặt mình vào trong bát.