“Còn không mau cút khỏi đi!”
Nhân viên bảo vệ mặt không hề cảm xúc, nhũmg người tới rồi nhanh chóng biến mất, nhưng trong vòng hai phút, một đám người đã biến mất tăm tích.
Phó Ngự Phong khẽ liếc nhìn ôn Như Mộ. Khuôn mặt phơn phớt, mái đầu bết dầu do mưa đánh tơi tả, bộ đồ đắt tiền dính trên người
vì mưa khiến ông ta rất khó coi.
Chỉ liếc mắt một cái, anh lập tức thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói:
“Nếu đã giải thích rõ ràng hiểu lầm rồi, vậy ôn tổng mau đến chỗ ăn cơm đi. Tôi đi trước một bước giúp ông tìm chỗ.”
Ôn Như Mộ mờ to mắt nhìn Phó Ngự Phong đầy hoài nghi, người sau chỉ thờ ơ dặn dò:
” Dịch Phàm, đi.”
Dịch Phàm im lặng trả lời” Vâng”, cửa kính xe nâng lên, rời đi trước mặt ôn Như Mộ.
“Này … này này … Ngự Phong, cậu …”
Ôn Như Mộ vội vàng đuổi theo hai bước, không những không gọi được điểm dừng, ngược lại còn bị hất nước bùn lên vì mép bánh xe.
“Chờ đó cho lão tử! Để xem tôi sẽ đối với cậu như thế nào khi nhận được đồ án!”
Ôn Như Mộ đứng ở nơi đó tức
giận gầm lên, nhìn bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, một ngụm khí nghẹn ứ trong cổ họng .
Ôn Lương ngồi trong xe không hề xuất hiện, cô nghe rõ cuộc đối thoại giữa Phó Ngự Phong và ôn Như Mộ, không khỏi thờ dài.
Cô cắn môi, ngập ngừng nhìn Phó Ngự Phong, cuối cùng không nhịn được hỏi:
“Anh…anh làm chuyện này, không sợ chú tôi đối phó với anh sao?”
Phó Ngự Phong nghe xong hồi lâu mới biết Ôn Lương đang nói chuyện với mình.
Khóe miệng anh khẽ co giật, lại nhìn về phía cô gái nhỏ đang lo lắng, trên mặt mang theo nụ cười dỗ dành:
“Nếu ông ta đối phó với tôi, cô sẽ đứng bên kia?”
Ôn Lương nghẹn ngào mà trợn to hai mắt.
“Gì… bên nào?”
Phó Ngự Phong cười khẽ.
“Nếu chú cô ra tay với tôi, cô định đứng về phía ai?”
Ôn Lương hiểu ra, ngạc nhiên nhìn anh, không chút do dự nói:
“Đương nhiên là ôn gia!”
Sắc mặt Phó Ngự Phong tối sầm lại.
“Ôn Lương, cô có lương tâm không? Cô là người nhà với ai?”
Ôn Lương nói “à”, vẻ mặt vô tội làm cho Phó Ngự Phong không thở nổi, cảm thấy rất khó chịu.
Một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại, chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi:
“Ôn Như Mộ vẫn luôn đối xử với cô như vậy?”
Ôn Lương ngừng nói, chỉ cúi đầu im lặng nhìn mảnh đất trước mặt.
Phó Ngự Phong mỉm cười, quay người và không muốn nói nữa.
Khi đến Cảnh Ngọc Sảnh Đường, Dịch Phàm và tài xế khiêng Phó Ngự Phong ra khỏi xe, đặt người và xe lăn ở cửa nhà hàng, ôn Lương lặng lẽ đi theo phía sau, định làm người vô hình suốt đêm.
Phó Ngự Phong nhìn thấu ý định của cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội này, trầm giọng nói: “Sao cô còn không tới đầy tôi?”
Ôn Lương ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn Phó Ngự Phong.
Người đàn ông này khi đi đến đâu cũng thật là khó chịu!
Phó Ngự Phong như chưa từng nghe thấy, ngồi trên xe lăn nhìn thẳng vào cô, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Khi những người xung quanh nghe thấy tiếng động, đều nhìn
cô, ôn Lương nắm chặt tay, bước lên trước chống tay lên xe lãn.
Một nụ cười thành công xuất hiện trên khóe miệng Phó Ngự Phong. Để Ôn Lương đẩy mình vào Ngọc Cảnh Sảnh Đường.
ôn Như Mộ hơn một giờ sau đã đến.
Ngọc Cảnh Sảnh Đường nằm trong khu đô thị, cách nhà họ ôn không xa, ôn Như Mộ đến muộn, vừa đẩy cửa bước vào đã cảm thấy sảng khoái tinh thần, thoạt nhìn lf vừa trở về, thay quần áo
rôi mới đi qua.
Sau khi Ôn Lương đẩy Phó Ngự Phong vào phòng riêng, cô lặng lẽ ngồi bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngoan ngoãn không nói lời nào.
Ôn Như Mộ ban đầu bước vào Ngọc Cảnh Sảnh Đường với thái độ thù địch, khi người phục vụ dẫn ông ta vào phòng riêng, ông ta hít thở sâu vài cái rồi lại nở nụ cười một lúc trước khi vào phòng riêng. Người phục vụ choáng váng.
Ôn Như Mộ đẩy cửa bước vào,
liền nhìn thấy Phó Ngự Phong ngồi sau bàn, trên mặt mang theo nụ cười như cũ, ông ta bật cười:
“Ngự Phong, cháulớn như vậy rồi, còn thích nói đùa. Làm sao có thể quên được chú cháu đâu !”
Phó Ngự Phong khóe miệng cong lên một cách xấu xa:
” Thật xin lỗi, chủ tịch ôn, vừa rồi Lương Lương ở ngoài cửa rét run. Tôi nghĩ cô ấy lạnh quá, nên muốn đến sớm, dù sao trong nhà hàng sẽ ấm áp hơn. ”
Ôn Lương:…
Cô kinh ngạc nhìn lên người đàn ông bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi, có ý muốn ăn tươi nuốt sống một miếng thịt của anh.
Nụ cười trên mặt ôn Như Mộ đông cứng lại, nhưng chỉ trong chốc lát, ông ta lại cười:
“Chú cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy rằng vợ chồng mới cưới các cháu có một mối quan hệ tốt như vậy! Ngự Phong, cháu phải đối xử tốt với Lương Lương nhà chú đó!”
Phó Ngự Phong tiếp lời với một nụ cười.