Phó Ngự Phong trong lòng không vừa lòng, đôi mắt cực kỳ u ám, nhìn Khổng Tự Bạch cười nhẹ nói:
“Tôi nghĩ Khổng tiên sinh đã hiểu rồi.”
Khổng Tự Bạch sững sờ một lúc, không khỏi nhìn ôn Lương bên cạnh anh.
Ôn Lương cũng đang nhìn anh ta, miệng cô đóng mở lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng chỉ thốt ra một câu.
“Anh Tự Bạch, em và Phó Ngự
Phong… Chúng tôi đã kết hôn. Em xin lỗi vì đã không nói với anh ngay từ đầu.”
Khổng Tuje Bạch cúi đầu với một nụ cười gượng gạo:
“Hóa ra là như vậy… A Lương, em thật đứng là nhẫn tâm. ”
Ôn Lương không nhận ra được ý tứ trong lời nói của anh ta, hơi sững sờ. Cơn bão trong mắt Phó Ngự Phong tụ lại, anh trầm giọng nói:
“Còn không quay về khách sạn, đang chờ cái gì nữa?”
Chờ uống máu ăn thịt anh!
Ôn Lương nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi, đối với Khổng Tự Bạch nói:
“Anh Tự Bạch, đã muộn rồi, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, cô đẩy Phù Dư Phong xoay người đi vào khách sạn Hà Ngạn phía sau.
Phó Ngự Phong vô cùng hài lòng với màn trình diễn của cô vừa rồi, cho đến khi hai người vào thang máy, đảm bảo rằng không có người ngoài, miệng anh hơi móc,
nói với Ôn Lương ở phía sau:
“Vừa rồi biểu hiện của cô không. Muốn thường cái gì?”
Ôn Lương lạnh lùng liếc nhìn tại anh, không thèm nói gì.
Muốn thì anh ta cũng không cho được, không nói thì tốt hơn! Hơn nữa, nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của anh Tự Bạch …
Ánh mắt Ôn Lương tối sầm lại, trong lòng thầm nói xin lỗi.
Thấy cô không nói gì, Phó Ngự Phong ngập ngừng mở miệng:
“Cô thực sự không muôn gì?”
“Không!”
Ôn Lương trả lời ngắn gọn, nhưng Phó Ngự Phong lại nhướng mày.
“Cái kim khóa nhỏ kia không muốn nữa sao?”
Ôn Lương:…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!