Ôn Lương kinh ngạc liếc nhìn hướng cửa, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, cô quay đầu nhìn Ôn Như Mộ, trầm giọng nói:
” Chú, có chuyện gì muốn nói với
cháu sao?”
ôn Như Mộ không còn sắc mặt tốt như vừa rồi, sắc mặt hơi ủ rũ, nhìn Ôn Lương, trầm giọng nói:
” Ôn Lương, người của Phó Ngự Phong đã rút lui. Cháu biết chuyện này không?”
“Cháu biết. Thư ký Dịch đã gọi điện cho cháu ngày hôm qua để nói về chuyện này.”
Đôi mắt của Ôn Như Mộ mở to.
“Dịch Phàm cũng gọi cho cháu? Anh ta nói với cháu cái gì?”
Ôn Lương nhìn vẻ mặt kích động
của Ôn Như Mộ, trong lòng mơ hồ có chút phỏng đoán, cô bĩu môi nói:
“Đó là nói là không tìm thấy Vương Khoa Cử, không có gì khác.”
“Thật sao?”
Ôn Như Mộnheo mắt, ông ta không tin Dịch Phàm lại chọn cách giấu Ôn Lương khi đã đoán được điều gì đó.
Ôn Lương ánh mắt hơi né tránh, cắn chặt môi dưới, nhẹ gật đầu.
“Thật sự, chú, cháu với Thư ký Dịch không quen lắm, hơn nữa anh ấy cũng không đến mức có thể nói cho cháu biết mọi chuyện.”
Lời giải thích của ôn Lương khiến Ôn Như Mộ nghi ngờ, ông ta thật sâu nhìn ôn Lương, thật lâu sau, chợt mỉm cười nói:
“Lương Lương, ôn thị đã trải qua bao nhiêu năm thăng trầm từ khi thành lập đến nay, tuy không thể gọi là thương hiệu thế kỷ nhưng cũng đã có nửa thế kỷ rồi. Cháu có nghĩ đến sự phát triển của Ôn thị ờ Đông Thành bây giờ không?
ôn Lương kinh ngạc liếc nhìn ôn Như Mộ, bối rối hỏi:
“ Chú à, sao đột nhiên chú lại hỏi câu này? ”
Ánh mắt Ôn Như Mộ tối sầm.
“Cháu phải nói thật.”
Ôn Lương mím môi, thận trọng nhìn Ôn Như Mộ, nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!