Đồ ác thần, ác ma!
Vẻ mặt Ôn Lương bình tĩnh, nghe xong lời của ôn Như Mộ cũng không nói thêm gi nữa, chỉ mím môi, trầm giọng nói:
“Đây cũng là ý của ông nội. Chú, cháu và Phó Ngự Phong không thích hợp, chúng cháu sớm muộn gì cũng ly hôn. Sao không tranh thủ trực tiếp ly hôn này, hai người có thể thoải mái một chút. ”
Ôn Như Mộ thờ hổn hển, nhìn chằm chằm ôn Lương trước mặt đỏ bừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi chặt chẽ. “Con nhóc
thối tha! Làm sao mày có thể giữ một thứ ích kỷ như vậy chứ! Nhà họ Ôn bao nhiêu năm nay đều cho mày cơm ăn áo mặc, vậy mà mày chưa bao giờ nghĩ đến sự phát triển của công ty! Mày … mày dám dọn ra ngoài còn lấy ông nội áp chế tao…Mày cho rằng dời ra ngoài cùng lão gia tử thì tao không thể giải quyết sao!”
” Vậy chú muốn thế nào.”
Bỗng nhiên, bên ngoài phòng họp truyền đến thanh âm rất o, mang theo một chút thê ương, ở trong phòng họp vang lên một tiếng nổ sấm sét. Ôn Lương và ồn Như Mộ nghe thấy tiếng động, đều quay đầu nhìn lại, cửa phòng họp chậm rãi mở ra, bóng dáng người bạn Ôn Tranh Hữu ở cửa xuất hiện, ông mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, đầu tròn trịa. Đôi giày trên chân đã được lau, bóng loáng, sáng bóng, đội chiếc mũ cùng màu của một quý ông hiện đại và lịch lãm, sống mũi đeo một cặp kính đọc sách, tay chống gậy
đứng đó, đôi mắt híp lại một chút, và đang nhìn chằm chằm vào Ôn Như Mộ.
“Bố… Bố… Sao bố lại đến công ty đột ngột vậy?”
Ôn Như Mộ nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng đi vài bước liền gặp ống, đỡ cánh tay của ôn Tranh Hữu từ Lưu Đào, cúi người lên gần như nịnh nọt.
Ôn Lương cũng im lặng đi tới, vừa nhìn thấy ôn Tranh Hữu liền nhẹ giọng gọi.
“Ông nội!”
ôn Tranh Hữu âu yếm sờ sờ ôn Lương đầu gật đầu.
“Không phải Lương Lương đang làm dự án ở Nam Thành sao? Sao hôm nay tôi đột nhiên nhớ tới công ty?”
Ôn Lương mỉm cười, chỉ vào màn hình trước phòng họp nói:
“Cháu đến công ty làm bản tổng kết dự án giữa tháng, sao ông nội lại đột nhiên đến công ty?”
Ôn Lương nghi ngờ nhìn ôn Tranh Hữu, nếu cô nhớ không lầm thì từ khi chú nhậm chức,
ông nội rất ít khi đến tập đoàn Ôn thị, lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở đây, không biết tại sao.
Ôn Tranh HG’U hai mắt sáng ngời, liếc Ôn Như Mộ bên cạnh, đối ôn Lương nói:
“Ông nội không có việc gì, nghĩ cũng đã lâu không đến công ty, cho nên mới tới xem một chút.”.
Ôn Lương không tin, nhưng vẻ mặt của Ồn Tranh Hữu rất chân thật, có chút không có tội, ôn Lương nói có chút không chắc chắn.
“Thật sao?”