“Phó Ngự Phong, anh thực sự đã tát vào mặt lão lử. Tôi với anh không đội trời chung!”
Trong bữa trưa, Lộ Luuw xuất hiện trong nhà hàng với một con mắt gấu trúc trên khuôn mặt, khiến má Trương giật mình.
“Trời ạ, Lộ tiên sinh, cậu sao vậy, sao mặt lại sưng thế này!”
Lộ Lưu tức giận liếc nhìn Phó Ngự Phong, hừ lạnh một tiếng, “Không phải anh ta, woo woo … Má Trương, tên khốn Phó ngự Phong này đã đi quá xa rồi. Anh ta ném tôi vào phòng đấm bốc và
đánh tôi điên cuồng, thậm chí anh ta đấm thịt, thậm chí anh ta còn tát vào mặt tôi! Khuôn mặt đẹp trai của tôi đã bị hủy hoại bởi một cú đấm của anh ta! Bậ… Tôi không có mặt mũi nào nhìn người! ”
Má Trương nhìn đường, nhanh, nhanh, thì thào nói.
“Được rồi, Lộ tiên sinh, anh có cơ địa tốt, cho dù có vết thương trên mặt, anh vẫn rất đẹp trai, sẽ không chậm trễ bộ dáng!”
Lộ Lưu được an ủi đến tận đáy lòng.
“Má Trương vẫn là yêu tôi nhất!”
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Phó Ngự Phong, vừa thấy đối phương híp mắt nhìn hắn thật chặt, sắc mặt lập tức thay đổi, giả bộ đáng thương mà đối mặt với má Trương khéo léo và dễ thương không giới hạn.
“Mad Trương, nhìn cậu ta kìa, cậu ta dán nhãn tôi như thế này, và còn trừng mắt tôi!”
Má Trương nhìn Phó Ngự Phong với vẻ không đồng tình, và nói,” Tiên sinh, bất kể ngài làm gì, ngài không nên gọi Lộ tiên sinh, dù
sao cũng đều là người của công chúng, thỉnh thoảng phải ra mặt lộ diện, đề phòng bị mấy phương tiện truyền thông, paparazzi … chụp được và sắp xếp ngẫu nhiên thì ảnh hưởng xấu đến mức nào.! ”
Phó Ngự Phong không nói chuyện, xoay người ngồi vào bàn ăn, cầm đũa lên, tự mình ăn.
Lộ Lưu liếc Phó Ngự Phong thậm chí còn đau khổ hơn, và phàn nàn với má Trương.
“Má Trương, nhìn cậu ta, nhìn cậu ta, bây giờ còn không nghe
lời má nói!”
Má Trương vội vàng nói “Ầm”, kéo Lộ Lưu ngồi xuống ghế đối diện với Phó Ngự Phong, đặt đũa trên bàn vào tay, cười nói:” Lộ tiên sinh, đừng quấy rầy tôi, trước đây tôi là bảo mẫu ở nhà cũ, là tình cảm của Phó tiên sinh, an bài tôi chăm sóc cậu ấy khi ở bên cạnh cậu ấy. Lời nói của tối không quan trọng. Thưa ngài, chỉ cần nghe một vài từ nếu nghĩ nó vừa ý mình,hãy bỏ qua nếu cậu cho rằng nó không quan trọng, không quan trọng.”
Phó Ngự Phong đặt đũa xuông
và nhìn Lộ Lưu.
“Ăn xong, sau đó cút ngay khỏi đây!”
Lộ Lưu cầm đũa lên, vẻ mặt không vui, ậm ừ,
“Tôi không đi đây, tôi có thể đi đâu với dáng vẻ này! Tôi không quan tâm, đoạn thời gian này tôi sẽ sống ở Nam Sơn cho đến khi vết thương trên mặt tôi lành hẳn!
Phó Ngự Phong nghe xong không ngẩng đầu lên.
“Muốn gì cũng được!”
Ôn Lương và Tô Thừa rời đi thứ bảy sau khi ăn xong, đi về phía nhà họ Tô.
Ôn Lương đặc biệt đi xin nghỉ phép nhóm dự án hôm nay vì Tô Thừa, hôm nay cô không có việc gì nên mới cùng cô ấy đến nhà
Tô.
Tô Thừa sự Ôn Lương rỉ miệng thời điểm, sẽ không cho cô vào.
“Thừa Thừ, nếu bác gái tôi biết tớ không đi vào khi đến cửa, họ nhất định sẽ giận tớ!”
Tô Thừa liều mạng lắc đầu, lại lắc đầu.
“Lương Lương cậu không vào được, mẹ tớ có hỏi thì nói gì, tớ nói là xong rồi!”
Ôn Lương bất lực nhìn Tô Thừa.
“Tớ… Tớ sẽ không nói cái gì!”
Tô Thừa “hừ” một tiếng nói: “Tin tưởng câụ như ma, ôn Lương Lương, sau khi ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy, không ai có thể hiểu rõ cậu hơn tớ. Khi còn bé, tớ nhờ cậui giúp đỡ lẻn qua tường thì bị bắt, bố hỏi cậu có
nhớ cậu nói gì không? Cậu nói là bắt chuột trong góc, nhưng thực sự có thể làm được, bắt chuột, không phải chỉ là bắt chuột thôi sao, bố bắt về, còn bị phạt nặng đánh đòn béo gì! Cũng như cậu, nói thật thì người ta tin, còn nói dối thì quên đi, chúng ta nói dối là biết ngay !”
Ôn Lương đột nhiên liếc nhìn anh ta có chút tội lỗi Tô Trừng lo lắng hỏi: “Thật… thật sự có tệ như vậy không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!