Thấp giọng chửi rủa, anh nhanh chóng lôi quần áo trên người ra mặc vào bộ quần áo mà vệ sĩ vừa mang tới, sau khi thu dọn xong, anh hít một hơi thật sâu vươn tay ra mở cửa xe. Tuy nhiên lúc này Tô Thừa cũng không có tâm trạng lo đường trên xe. Cách cửa quán bar không xa,
ôn Lương, trên người bọc một chiếc áo khoác dày dặn, đang lo lắng chạy tới đây. Tô Thừa trừng lớn mắt, vội vàng né qua một bên, tránh đi ánh mắt ôn Lương bên này.
Tô Thừa ngồi xổm bên cạnh xe, xung quanh là hai người đàn ông uy nghiêm, bóng dáng ôn Lương dần đi vào giữa tầm mắt cô, cô nhắm chặt hai mắt.
Nó đã kết thúc, không thề được để con thú này nhìn thấy ôn Luognw trong khi ở trên đường. Bằng không, theo hành vi điên cuồng mà anh làm với chính
mình vừa rồi, có lẽ anh không nhất thiết phải làm gì ôn Lương!
Ôn Lương vốn dĩ rụt rè, vừa nhìn thấy một con hổ bị nhốt trong chuồng, hai chân sẽ mềm nhũn ra.
Nghĩ như vậy, Tô Thừa càng khoan khoái dưới gầm xe.
Ôn Lương vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng tới nơi trước tám giờ, gọi điện thoại cho Tô Thừa cũng không có, chỉ có thể đi từng cửa trong quán bar để hỏi, nhưng không tìm được Tô Thừa.
ôn Lương bất lực, nhìn lên quán bar cuối cùng ở phố, cắn môi, khó khăn bước vào trong.
Ôn Lương tuy rằng rất ít tới loại nơi này, nhưngđêm nay nghe nói qua một con đường. Người ta đồn rằng các quán bar ở phố Yedu được sắp xếp theo cấp độ, càng vào trong càng đông vui.
Lần trước Tô Thừa trờ lại, đưa Ôn Lương đến quán bar đầu tiên, khí chất tốt, hầu hết mọi người đi vào đều là để thư giãn, cũng sẽ không làm chuyện khác thường, mỗi người một cái, không liên quan đến nhau. Nhưng càng đi
vào bên trong, mọi người càng không có nguyên tắc người phục vụ.Chỉ sau khi sinh ra mới dám quay lại trong đó, và khi cô bước ra, cô thậm chí còn có cảm giác cả đời này.
Quán bar trước mặt là quán cuối cùng trên phố, bề ngoài so với những quán trước còn sang trọng hơn nhiều, có thể tưởng tượng ra cảnh bên trong như thế nào, ôn Lương đứng ở cửa, rối rít hồi lâu không dám bước lên.
“Thừa Thừa, mày thật sự là muốn giết tao sao!”
ôn Lương trầm mặc nghĩ, lấy hết can đảm định bước vào cửa thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
“A!” Ôn Lương cất bước.
“Người phụ nữ ngốc, Cô ngồi xổm ở cửa làm gì vậy! Cô học canh giữ cửa sao!”
Lộ Lưu nhìn Tô Thừa đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt tối sầm, lên tiếng châm chọc.
Tô Thừa tá hỏa nghe nói.
“Lộ Lưu, anh điên rồi, anh không cần phải mở bất kỳ cánh cửa nào! Anh không thấy ai ở đây sao !”
Lộ Lưu trừng lớn mắt, bị người phụ nữ không biết xấu hổ nói lý luận, cười nhạo nói:
” Tôi chưa từng thấy một con chó nào lẻn vào cửa xe của tôi! ”
“ Anh! ”
Tô Thừa trở nên tức giận, vừa muốn tiến lại gần anh để tìm lý do, thì một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.
“Thừa Thừa!”
Động tác của Tô Thừa lập tức đông cứng tại chỗ.
“Chết tiệt, khi tên khốn kiếp Lộ Lưu quấy rầy, quên mất mình đang trốn ôn Lương!”
Cô ấy cắn lưỡi, như bị tiêm thuốc an thần, lập tức mất đi sức sống.
Lộ Lưu nhìn dọc theo nguồn phát ra âm thanh, nhìn thoáng qua, anh ta thấy đứng cách họ không xa, trên người mặc một chiếc áo khoác dày có đệm bông, trên khuôn mặt là ôn Lương.
“Cậu… cậu làm gì vậy?”
Ôn Lương cắn môi dưới chỉ vào Tô Thừa và Lộ Lưu, cô ngập ngừng hòi.
Lộ Lưu cười với Tô Thừa, vươn tay kéo nữ nhân điên cuồng
trước mặt ra, đi về phía ôn Lương cách đó không xa, từng bước một đi tới.
“Cô là Ôn Lương?”
Ôn Lương nhìn người đàn ông tuấn tú, ánh mắt sắc bén đi về phía mình mà không nhận ra, lo lắng nuốt nước bọt, bất giác lùi lại vài bước.
“Tôi… tôi là, tôi có thể hỏi anh là ai được không?”
Lộ Lưu chưa kịp lên tiếng thì thân thể của anh ta đã bị kéo từ phía
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!