ôn Lương khẽ khịt mũi một cái, không cho hắn mặt mũi nào.
” Như thế nào, đâm trúng lòng anh sao?”
Phó Ngự Phong ôm ôn Lương, nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ cô, nhẹ giọng nói:
“Ôn Lương, đừng làm tôi tức giận vào lúc này. Em ngoan một chút, tỏi sẽ đối tốt với em.”
Ôn Lương đột nhiên bật cười, cười to, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt. “Sẽ tốt với tôi sao? Đối xử tốt với tôi … Phó ngự Phong,
ý của anh là khi đối xử tốt với tôi là dùng nó để dỗ dành khi anh thích, và tùy ý ném sang một bên khi anh không thích .”
” Ôn Lương! ”
Giọng của Phó ngự Phong cũng chùng xuống.
” Tôi nghĩ em đã hiểu rõ. Tôi đã giải thích nó đủ rõ ràng vừa rồi.”
Ôn Lương khẽ nhếch mép ”
Thực xin lỗi anh Phó, tôi ngốc bẩm sinh, lại không có khiếu kinh doanh như anh. Chỉ cần đầu tư vài triệu là có thể biến tập đoàn
thành một doanh nghiệp đa quốc gia lớn như anh. Tôi không là gì cả. Không thể đoán anh nghĩ gì và không muốn đoán !”
Phó Ngự Phong hô hấp trở nên nặng nề.
” Đừng nói nữa!”
Ôn Lương thế nhưng cố chấp ngẩng đầu nhìn anh.
” Tôi cứ muốn nói!”
Trên mặt cô lộ ra vẻ bướng bỉnh hiếm thấy. “Phó Ngự Phong, tôi biết rất rõ thân phận của mình.
Hai chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác giao dịch đơn giản. Anh đã giao dự án cho ôn thị, tôi sẽ tự nguyện ngủ với anh. Đến với một thước, không nói chuyện với tôi về vấn đề tình cảm vấn đề này tôi không còn xứng đáng nữa, tôi không muốn nhắc đến nữa!”
” Tôi thích em!”
Phó Ngự Phong đột nhiên mở miệng nói, bất ngờ không kịp đề phòng.
Ôn Lương lời nói đều rơi vào trong miệng.
” ôn Lương, tôi thích em.”
Ôn Lương bĩu môi nói:
“Anh cứ như vậy nói dối ta. Phó ngự Phong, tôi biết bây giờ anh đang hạnh phúc, nhưng hoàn toàn không cần phải làm cho tôi hạnh phúc theo cách này.”
Khuôn mặt Phó Ngự Phong cũng chìm xuống.
” Em nghĩ tôi đang cố làm cho em vui sao?”
Ôn Lương nhìn anh, hỏi ngược lại. “Không phải sao? Anh là ai?
Anh là Phó Ngự Phong. Phó Ngự Phong đã nhiều năm không tự chủ, không kiềm chế được như vậy, làm sao có thể yêu một người? Hơn nữa, mục tiêu vẫn là một con kiến nhỏ như tôi, giẫm lên tôi cũng giống như giẫm phải một con kiến đối với anh, đó là chuyện đơn giản. Mọi người đều hiểu.”
Phó Ngự Phong sắc mặt tối sầm, nhìn Ôn Lương vẻ mặt nghiêm túc, càng xem càng tức giận.
” Ôn Lương, em thật có khả năng
tức giận nhảy lên trên chân tôi!”
ôn Lương hít sâu một hơi nhìn Phó Ngự Phong.
” Những gì tôi nói đều là sự thật.”
Phó Ngự Phong chế nhạo, đứng dậy và rời khỏi giường.
“Em có thể nghĩ những gì em thích, tùy em!”
Nói xong , anh mặc áo ngủ bước ra ngoài, không hề quay đầu nhìn lại, Ôn Lương ngẩn người nằm trên giường, trên chăn bông vẫn còn hơi ấm, trên người Phó ngự Phong có mùi hoa cam gỗ đặc trưng. Không khí ấm áp đập vào
mặt cô, Ôn Lương nhắm mắt lại, câu nói “Tôi thích em” của người đàn ông tự nhiên quấn lấy tai cô, thật lâu cũng không thể biến mất, Ôn Lương cảm thấy trái tim mình đột nhiên lỡ mất hai nhịp, và cô ôm chặt lấy trái tim mình, cố gắng hết sức để cảm nhận nhiệt độ trên đó, đó không phải là một giấc mơ …
ôn Lương vốn định sau buổi chiều sẽ trở lại đội dự án, nhưng không ngờ buổi chiều lại nhận được một cuộc gọi, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của cô.
“Lương Lương, à, bâỵ giờ cháu có ở nhà không?”
Ôn Lương sửng sốt khi nhận được cuộc gọi từ người bạn ôn Tranh Hữu.
“Ông nội, sao lúc này ông mới nhớ đột nhiên gọi điện cho con?”
ôn Tranh Hữu trêu chọc:
“Đứa nhỏ này, ông nội nhớ cháu, không gọi cho cháu được sao?”
Ôn Lương nhận ra mình nói gì là sai, vội vàng cười nói bừa.
“Đương nhiên là được rồi, ông nội, ông đã ăn chưa?” Kẻ từ lần trước nói chuyện kỳ lạ với ôn Tranh Hữu, tính tình của ôn Lương đã thay đổi rất nhiều, cô không tránh khỏi nghĩ về những việc làm trước đây của mình, và cô cũng trở nên thận trọng và sợ hãi khi. Nếu không để ý, sợ sẽ chọc tức Ôn Tranh Hữu và bị buộc phải cắt đứt quan hệ tình cảm.
ôn Lương đã rất cố gắng kiềm chế bản thân và không làm phiền Ôn Tranh Hữu. Tuy rằng cô cảm thấy Phó Ngự Phong kiêu căng ngạo mạn, nhưng trong một số vấn đề, cô vẫn cảm thấy quan điểm của anh rất độc đáo, có thể thường xuyên nhìn thấu thực chất của sự việc , ngược lại sẽ càng thêm tin tưởng anh.
Dưới sự hướng dẫn của Phó Ngự Phong trong khoảng thời gian này, ôn Lương đã điều chỉnh lại tâm lý, không gọi cho ôn Tranh Hữu, cũng không nhận được một cuộc gọi từ ôn Tranh Hữu.
Nếu Ôn Lương cảm thấy không có chút nào cảm giác cũng không thể, trong lòng cô cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng cô cũng sẽ vì chuyện này mà tỉnh táo hơn, cho nhau một chút không gian và cho nhau bình tĩnh.
Đột nhiên nhìn thấy ôn Tranh Hữu gọi điện thoại, ôn Lương suýt chút nữa nhảy dựng lên vì sung sướng.
Ôn Tranh Hữu đối diện nghe được giọng nói của ôn Lương, trong lòng có chút khó chịu, trong lòng âm thầm thờ dài, cười nói:
“Mấy giờ rồi, nhóc ngốc, ông nội
ăn roi.