“Tôi… tôi… dù sao tôi cũng không có, nên đừng nói nhảm!”
Phó Ngự Phong đột nhiên nghiêng người, ném ôn Lương xuống dưới, đè cô xuống dưới, miệng anh nhếch lên một cách gian ác.
Anh duỗi ngón tay nhẹ nhàng vạch từng đường nét trên gương mặt Ôn Lương, từ từ lướt từ chóp mũi đến đôi môi anh đào của cô, quả táo Adam lên xuống không ngừng, lời anh nói ra thật quyến rũ mê người. “Thừa nhận
đi, ôn Lương, em thích tôi.”
Ôn Lương nằm ở trên giường, đầu trống rỗng, để mặc cho Phó Ngự Phong vuốt ve, trên mặt rất thoải mái.
Đêm ngoài cửa sổ đã sâu, trăng sao sáng lấp lánh, treo cao trên bầu trời trăng khuyết, vầng trăng có ánh sáng, rắc nhẹ mặt đất, thêm một tầng ánh hào quang trong mùa đông lạnh giá này.
Ôn Lương dường như đã quên thở, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lòng bàn tay to lớn của Phó Ngự Phong phủ lên mặt Ôn Lương,
như thể ôm cô vào trong lòng.
“Ôn Lương …”
Phó Ngự Phong khẽ kêu một tiếng, nhưng không có động tĩnh, cau mày, thu hồi lòng bàn tay, cúi đầu nhìn, thấy ôn Lương đã nhắm mắt lại, một hồi lâu mới thở dốc, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu. Anh đen mặt, không ngờ lúc này cô gái này đã ngủ say, nhưng nghĩ đến tin tức mà mình nhận được, anh mím môi, không nói gì, ôm người vào giường, đắp chăn bông, ngồi ở bên cạnh giường và quan sát cô một lúc trước khi rời khỏi phòng.
Phó Ngự Phong không để ý đến Ôn Lương trong khoảng thời gian này. Trong nhóm dự án Nam Thành, có những kỹ sư mà anh đặc biệt cử đến đó, và có một vài người, rõ ràng là vì tiến độ của dự án, hợp tác với các kỹ sư của Ôn thị, trên thực tế, Phó Ngự Phong đã cử họ chú ý đến hoạt động của ồn Lương.
Chính là Tiểu Mã đó. Hôm nay sau khi gọi điện cho ôn Lương, anh nghe thấy giọng điệu của cô ở đầu dây bên kia, nhưng anh không nói gì, bị tính khí thẳng thắn của cô làm cho ngộp thở nửa ngày, vẫn còn thời gian để
phân biệt thật giả. Anh vứt điện thoại và ngồi trên ghế đẩu một lúc lâu mới hoàn hồn.
Phó Ngự Phong không biết ôn Lương xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng hiểu tính tình của ôn Lương, nếu không thật sự xúc phạm cô thì cô đã không nổi giận với bản thân như thế này.
Vì vậy, sau khi Phó Ngự Phong bình tĩnh lại, anh đã gọi điện trực tiếp cho Tiểu Mã.
Sau khi biết được mọi chuyện xảy ra với ôn Lương ngày hôm nay từ Tiểu Mã, trái tim của Phó
Ngự Phong từng chút từng chút chìm xuống, sắc mặt càng thêm trầm trọng, anh chưa bao giờ khẩn trương như vậy vào lúc đó, còn muốn kéo người phụ nữ kia trở về. Phó ngự Phong đã đi, chỉ vào ban đêm, bỏ qua những lớp ranh giới đen tối mà anh đã trải qua, anh tự mình chạy đến Nam Thành với nguy cơ bị lộ tình trạng thực sự của mình, và vào lúc anh mang ôn Lương từ phòng kho ra, anh chỉ là tức giận, thêm vào đó chính là đau khổ hơn…
Tại sao anh lại là người đầu tiên muốn quan tâm đến người con gái đã làm anh tổn thương đến vậy mà lại bị những tên khốn vô danh tiểu tốt khác ức hiếp, người bị bắt nạt cũng không dám đánh lại!
Giọng điệu này ôn Lương có thể chịu, nhưng Phó Ngự Phong thì không.
Sau khi Phó Ngự Phong đắp chăn bông cho ôn Lương, anh đi thẳng ra phòng làm việc trên tầng ba.
Dịch Pahfm vẫn chưa rời đi khi
thấy Phó Ngự Phong bước vào, vì vậy cậu vội vàng đến đón anh.
“Chủ tịch!”
Phó ngự Phong ừ nhẹ một tiếng nói:
“Ôn Như Mộ bây giờ làm sao rồi? Vương Khoa Cửu bên kia có nhả ra không?”
Dịch Phàm mím môi, khẽ lắc đầu, nói:” Ôn Như Mộ gần đây không có động tác gì, ben trong truyền ra tin tức hình như gần đây ôn thị muốn mở cuộc họp cổ đông, Vương Khoa Cử hôm nay tôi có
đi quán bartìm hắn, hắn nhận ra tôi, nói với tôi mấy lời trì hoãn, tôi cùng hắn nói tình trạng hiện tại của Ôn thị, thần sắc biểu hiện có chút hoài nghi, nhưng vẫn không nhả ra, bất quá hôm nay buổi tối người của chúng ta truyền tin đến nói đêm này Vương Khoa Cử không đi quán bar, hẳn là phải đi xác định chuyện ôn thị giảm biên chế là thật hay giả.”
Phó ngự Phong bước đến cạnh cửa sổ cao từ trần đến sàn trong căn phòng lớn, mở tung rèm cửa, nhìn những vì sao ngoài cửa sổ. Luôn có dấu vết của bạo lực những cảm xúc trong trái tim
Anh cố gắng kìm nén cảm xúc này, khàn giọng nói:
“Ôn Như Mộ tuy thông minh một chút, nhưng lại nhầm với sự khôn khéo của mình, bên cạnh dưỡng một con chó ngu ngốc, nhất định đến cuối cùng cái gì cũng không làm được.”
Dịch Phàm lặng lẽ gật đầu và nói: “Đúng vậy, tôi đã nhận được thông tin chính xác. Quyết định sa thải ban đầu của ôn thị được đưa ra một cách kín đáo. Sau khi giao dịch cổ phiếu với Vương Khoa Cửu, ông ta nên hối hận, nhưng ông ta sợ hai tay, nhất thời
không dám hành động hấp tấp, liền muốn từ công tỵ bắt đầu. ”
Dịch Phàm dừng lại nói tiếp. “Tôi phải nói, nếu những thứ trong tay Vương Khoa Cử thực sự có thể đe dọa đến ôn Như Mộ, hay thậm chí cả gia tộc ôn thị, thì việc sa thải này quả thực là một giải pháp tốt. Nếu tôi là Vương Khoa Cử , tôi nhất định sẽ đòi tiền thay. ”
Miệng Phó Ngự Phong cong lên thành một nụ cười đùa giỡn. “Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như lợn. Không biết thư ký của ôn Như Mộ có biết
hết kế hoạch của ông ta hay không. Nhưng xét trên hành động của ông ta, quả thực không được thông minh cho lắm! Một khi tin tức về việc cố ý sa thải là tiết lộ, cậu nghĩ Vương Khoa Cửsẽ làm gì khi phát hiện ra? ”
Vẻ mặt của Dịch Phàm đơ ra khi nghe Phó Ngự Phong nói tiếp.
“Đi, chuẩn bị tiền đi, con cá lớn sắp cắn câu rồi.” Vương Khoa Cửu đi tới Ôn thị để kiểm tra tình hình. Dịch Phàm đã đến gần hắn không phải một hai lần, cũng có thể nhìn ra được Dịch Phàm nhắm tới mục đích gi, trong lòng
Vương Khoa Cử biết rõ người đàn ông tên Dịch Phàm này có khí chất phi thường , nếu thật sự hỏi giá thì hắn có thể nhận được nhiều tiền, nhưng hắn vẫn thích cổ phần của tập đoàn ôn thị.
Cổ phiếu của Tập đoàn ôn thị là vô tận, sức sống của nó phát triển cùng với sự phát triển của Ôn thị, giá trị cùa nó còn lâu mới đo được bằng hàng chục triệu hay hàng trăm triệu.
Vương Khoa Cửu tuy không phải là người giỏi giang nhưng có tầm nhìn xa, hiện tại khi từ chức, hắn đã suy nghĩ rất rõ ràng về mọi
con đường tương lai của mình. Chiều nay sau khi nhận được tin tức từ miệng Dịch Phàm, hắn thực sự hoảng loạn một hồi, tuy không chịu thừa nhận nhưng Vương Khoa Cửu rất rõ tính tình của Ôn Như Mộ, sau khi xảy ra chuyện hắn có thể coi bọn họ như lợn với chó. Chuyện của quá khứ có thể thực hiện một số thủ đoạn mờ ám sau lưng của họ vì lợi nhuận. Mặc dù Vương Khoa Cửu đã từ chức khỏi ôn thị, nhưng hắn đã làm việc ở đó nhiều năm, và nền tảng của hắn vẫn còn đó, không khó để Vương Khoa Cửu hỏi một điều. Vì vậy, trước buổi tối, hắn đã nhận được
tin tức .