Cô ấy hận, hận vừa rồi mình bị mê hoặc như thế nào, cho nên mới rối rít nói ra một chữ không quen với ôn Lương khi ôn Như Mộ hỏi.
Ôn Như Mộ vẻ mặt không kiên nhẫn, nhìn Vương Hâm ngồi chồm hổm trên mặt đất không ngừng phát run, lạnh lùng thúc giục.
” Cô đã nghĩ tới chưa, tôi không
có nhiều thời gian ở bên cạnh cô như vậy!”
Trái tim Vương Hâm dâng lên vài cái, hai mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm ngón chân, nghiến răng nghiến lợi khó khăn thốt ra hai chữ:
“Tôi Đi!”
Ôn Như Mộ nói đúng, cô ấy không có lối thoát.
Wen Rumu hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của cô, đôi mắt híp lại mang theo ý cười, cô nhìn Vương Tín nói:
“Nên như vậy! Nếu không vì bản thân mà làm, thế giới sẽ bị trừng phạt. Vương Tín, Làm ơn thu dọn đồ đạc, từ ngày mai có thể đi Nam Thành. Dự án đang tiến hành.”
Vương Tín vẻ mặt thất thần, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt, mím chặt miệng, thật lâu sau mới nhìn thấy nói một từ.
“Vâng! Cảm ơn chủ tịch!”
Ôn Như Mộ đang có tâm trạng tốt, tiến lên định kéo Vương Hâm từ trên mặt đất xuống, không ngờ Vương Hâm vừa cúi xuống liền
bật người trở lại, tránh được tay của Ôn Như Mộ.
“Chủ tịch… tôi… tôi tự làm được.”
Sắc mặt Ôn Nuhw Mộ không tốt lắm.
“Đừng quên vừa rồi cô đã hứa với tôi những gì! Nhất định phải ghi lại mọi hành tung của ôn Lương rồi nói cho tôi biết, cô biết không?”
Vương Hâm ngượng ngùng gật đầu.
“Tôi cũng hy vọng rằng chủ tịch có thể giữ lời hứa của mình.”
Ôn Như Mộ khịt mũi.
“Nhìn biểu diễn của cô, nếu như cô nguyện ý phối hợp với tôi theo sát ôn Lương, tppi tự nhiên sẽ không nói cho ôn Lương.”
Vương Hâm cắn môi gật đầu.
“Tôi nhớ rồi.”
Thấy vậy, ôn Như mộ “ừm” nhẹ một tiếng nói:
“Cô quay về đi, đừng nói cho ai
biết chuyện tôi đang tìm cô làm
gì.”
Vương Hâm yên lặng gật đầu, quay người trở lại văn phòng.
Trong biệt thự Nam Sơn vào lúc này, Phó ngự Phong đang đọc bản kế hoạch dự án gần đây của tập đoàn Đông Phong trong phòng nghiên cứu trên tầng ba.
Khi Dịch Phàm gõ cửa và bước vào, Phó Ngự Phong đã nhìn thấy chưa đầy một nửa.
“Chủ tịch, tôi vừa nhận được một tin gần đây tập đoàn ôn thị định sa thải nhân viên.”
Phó Ngự Phong liếc mắt nhìn động tác của tập đoàn ôn thị rồi nhìn Diệc Phàm.
“Sa thải?”
Thấy Dịch Phàm gật đầu, Phó Ngự Phong khịt mũi khinh thường, nói:
“Chẳng lẽ Ôn Như Mộ thật sự đã già rồi, cái đầu vô dụng rồi sao? Tại sao công ty lại sa thải nhân viên khi còn tốt như vậy? ”
Dịch Phàm cũng lắc đầu không nói nên lời.