Phó Ngự Phong cười nhẹ, cố ý liếc nhìn Ôn Như Mộ bên cạnh rồi nói: “Lần này mọi người thật sự hiểu lầm ngài ôn rồi. Khi đấu thầu dự án Nam Thành, tập đoàn Hà Ngạn thực sự rất thích vị trí địa lý ưu việt của nơi này. Tôi ra ứng cử, thời điểm đó là thời điểm quan trọng , chính vì nguồn vốn không có nên lúc đó dự án đã bị bỏ dở, ông Ôn nói đúng. Đừng nghi ngờ. ”
Trái tim ôn Như Mộ đột nhiên buông lỏng, ông ta thở phào nhẹ nhõm, nghe đến đây ông ta vui
mừng khôn xiết, bật cười và bước tới, đứng cùng Phó Ngự Phong và nói với giới truyền thông:
“Nhìn đi, các bạn không tin những gì tôi nói, bây giờ anh Phó, của các bạn tới tự mình bác bỏ tin đồn, các bạn hãy luôn tin những gì anh ấy nói. Tôi, nhà họ Ôn, cũng là một gia tộc lớn ở Đông Thành, sao có thể nói dối giới truyền thông được! Mọi người cũng nên lo lắng quá.”
Một số người không tin, nhìn Phó Ngự Phong, cố ý hỏi:
“Anh Phó, vì tập đoàn Hà Ngạn đã mất quyền đấu thầu dự án Nam Thành, anh lựa chọn đến lễ khởi công hôm nay là có ý gì sao?”
Thân thể ôn Như Mộ dừng lại, ông ta cũng nghĩ tới cái gì, liền quay đầu nhìn Phó Ngự Phong với ánh mắt lo lắng.
Phó Ngự Phong cười trầm mặc. “Không phải, hôm nay tôi đến đây chủ yếu là để chúc mừng tập đoàn Ôn thị, nhưng đường ở Nam Thành ở đây rất xấu. Trên đường đi xe bị hỏng nên tôi đến muộn một chút, gây ra hiểu lầm.
Đó là lỗi của tôi, mọi người không phải lo lắng về chuyện đó.
Nghe xong, ôn Như Mộ từ từ bình tĩnh lại, nhìn về phía phương tiện truyền thông nói:
“Được rồi mọi người, hôm nay là về dự án Nam Thành Viễn của tập đoàn Ôn thị chúng tôu. Nói quá nhiều về lễ khởi công của 2019-09-19 , vì vậy hãy kết thúc ở đây nếu bạn đặt câu hỏi, Phó tiên sinh sẽ đến thăm hội trường của chúng tôi tiếp theo, vì vậy tôi sẽ không đi cùng cậu ấy ngay bây giờ. ”
ôn Như Mộ nhanh chóng nói.
Suy cho cùng, Phó Ngự Phong không nằm trong tầm kiểm soát của ông ta, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, dù sao hạng mục này cũng là do ông ta dùng thủ đoạn đoạt được, truyền thông hỏi nhiều, lỡ như hỏi đến lúc anh cảm thấy hứng thú, bỗng nhiên vòng vo gợi sóng gió, lúc đó sẽ tệ lắm!
Phó Ngự Phong chỉ giễu cợt liếc Ôn Như Mộ một cái không nói gì, liền đưa mắt nhìn về phía ôn Lương bên người.
“Cô Ôn, cô trông còn rất trẻ.”
ôn Lương đột nhiên bị xướng tên, thân thể cứng đờ, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Phó Ngự Phong, hai mắt trong veo, giống như một viên đá ném ra từ suối nước trong veo, gợn sóng tròn xoe, và dần dần nó chạm đến trái tim của Phó ngự Phong.
Anh ho nhẹ, trong mắt hiện lên một chút tinh nghịch.
“Tôi không biết cô ôn nghĩ gì về sự thành công của chiến dịch vận động dự án Nam Thành của ôn thị?”
Câu nói này lập tức thu hút mọi
ánh mắt về phía ôn Lương, ôn Lương biết rất rõ bản thân không có kinh nghiệm làm dự án, vừa rồi sau sự nghi vấn của giới truyền thông cũng chỉ là do ôn Như Lâm đối với Đông Thành mà ảnh hưởng, nhưng loại ảnh hường này cũng không nhiều lắm, cũng không làm cho điểm để chứng minh.
Phó Ngự Phong chắc chắn không phải là điều tốt khi thu hút sự chú ý của giới truyền thông vào cô lúc này. “Anh Phó, cảm ơn anh đã dành thời gian tham gia lễ động thổ dự án Ôn thị. Tôi vẫn là lính mới, chính vì sự tin tưởng của
mọi người dành cho tôi nên tôi mới may mắn được chạm mặt với dự án này. Tôi biết rằng mọi người đều đặt nhiều kỳ vọng vào bố tôi, tôi đã ở lại rất nhiều và tiếc nuối rất nhiều, tôi cũng vậy. Vì vậy tôi mong rằng trong tương lai phát triển của nhóm, tôi có thể hoàn thành được những ước mơ và điều tiếc nuối mà bố tôi không thể, cũng chỉ hy vọng hoàn thành.
Phó Ngự Phong không ngờ ôn Lương nói xong lời này, anh hơi hơi sững sờ.