Phó Ngự Phong lo lắng, đi tới đặt cô vào trong bồn tắm, không nói
một lời, anh bắt đầu lật người trên người cô.
Ôn Lương giật mình, ôm chặt lấy mình, kinh hãi kêu lên:
“Phó Ngự Phong, anh làm gì vậy!”
Phó Ngự Phong không nói gì, anh nhìn cô hết lần này đến lần khác, sau khi xác nhận điều đó anh mới yên tâm là không cỏ vết thương mới trên cơ thề cô.
“Buổi chiều mới ngã, bây giờ lại đi tắm, còn muốn chân không!”
ôn Lương ủ rũ gật đầu.
” Tôi không sao!”
Phó Ngự Phong thở dài. “Không cho tôi chăm sóc, em định để cho ai chăm sóc?”
Nhưng ai mà biết được, Lộ tổng mặc dù rất đáng tin cậy và làm việc rất tốt nhưng anh ta lại có tính cách cục cằn, trong đầu luôn có một cái gân không được thông minh cho lắm, khi làm việc gì cũng quên mất điều này hoặc rơi sau đó. Vì tính cách của mình, anh ta đã mắc rất nhiều lỗi và bị Phó Ngự Phong mắng rất nhiều lần. Chuyện xảy ra lần trước là do lúc tiễn chủ tịch vào khách sạn lúc đi Lộ Lưu quên đóng cửa, chủ tịch mất đi vẻ ngây thơ thờ ra một hơi thật lớn, cũng may là ôn Lương bước vào cửa phòng.
Nhìn thấy phu nhân của chủ tịch, nhìn dáng vẻ của chủ tịch ,
dường như anh có tình yêu sâu đậm với cô Ôn này, trong hoàn cảnh như vậy, không phải cuộc sống khó khăn của Lộ tổng sắp kết thúc rồi sao!
“Tôi sẽ liên lạc với Lộ tổng ngay bây giờ.”
Phó Ngự Phong sốt ruột xua tay.
“Tiếp tục đi, theo dõi tình hình của Ngô Thừa Đông và xem hắn sẽ làm gì tiếp theo.”
“Vâng!”
Sau khi Dịch Phàm rời khỏi
phòng làm việc, Phó Ngự Phong ngồi sau bàn và lướt qua nhà họ Ôn cảm thấy buồn tẻ, khịt mũi khịt mũi, ném đồ đạc và đứng dậy, và cũng rời khỏi phòng làm việc.
Trong phòng, Ôn Lương rất rối.
Buổi tối đã tám giờ, chạy như điên cả ngày, đến chiều mới trở về, chân lại bị đau, ôn Lương không nghĩ tới chuyện khác, mãi cho đến khi môi trường yên tĩnh mà tôi cảm thấy mồ hôi trên người bết dính và nhớp nháp, rất khó chịu.
Cô nhìn xuống mắt cá chân đang bị quấn chặt của mình, tự nhủ:
“Phó Ngự Phong hẳn là sẽ không quay lại trong thời gian ngắn!”
Nghĩ vậy, cô cố gắng từ từ đứng dậy, chống đỡ cả bức tường đi đến giường bên cạnh, lấy áo choàng tắm và muốn đi vào phòng tắm.
Ôn Lương đi từng bước rất chậm, buổi trưa mắt cá chân của cô bị thương, bây giờ không được đụng vào nước, chỉ có thể rửa cẩn thận, không được để vết thương bị ướt.
Hệ thống sưởi trong phòng tắm được bật hết công suất, ôn Lương đi vào phòng tắm, bật công tắc trên thành bồn tắm, chậm rãi cởi quần áo, làn da tiếp xúc với không khí từng tấc, da thịt đỏ bừng vì nóng.
Cô từ từ ngồi vào trong bồn tắm, bởi vì bị thương ờ chân nên cô phải đặt chân đó ra ngoài, tư thế trông rất kỳ quái. Qua nửa canh giờ, Ồn Lương cảm thấy tắm rửa gần xong, cô chậm rãi đứng dậy, muốn đi đến giá bên cạnh lấy áo choàng tắm. Không ngờ vừa rồi cô đang tắm thì bọt tràn ra bắn tung tóe trên mặt đất, vừa bước
chân ra khỏi bồn tắm đã giẫm phải bọt, chà xát rồi trượt chân ngã xuống đất.
“A!”
Ôn Lương kinh hãi hét lên, lúc này Phó Ngự Phong vừa mới đẩy cửa vào, nghe thấy tiếng động, anh giật mình một cái, ba bước liền xông lên, đóng sầm cửa phòng tắm lại, anh nhìn thấy ôn Lương trần truồng nằm trên mặt đất.
“Sao lại ngã?”
Phó Ngự Phong nhíu mày thật
chặt, sải bước ôm ôn Lương vào lòng, thân thể mềm mại thơm tho đột nhiên bị anh cuốn vào trong vòng tay.
Ôn Lương kinh ngạc trợn to hai mắt, không để ý tới vết thương của cô, cô nhanh chóng che thân, hét lớn.