Cô nóng nảy đẩy bàn tay đang làm phiền trên mặt ra, nhăn lại cái mũi nhỏ nhắn thanh tú dễ thương, không mở mắt ra. Phó Ngự Phong nhìn khuôn mặt hồng hào và dịu dàng của ôn Lương, lại nhớ tới những gì Dịch Phàm đã nói với anh trong phòng làm việc về chuyện năm đo.
Sự đề phòng của Hà Mạn, sự ghen tuông của ôn Noãn, xung quanh là sói, hồ và báo, và cô chỉ mới bốn tuổi.
Phó Ngự Phong nhắm mắt lại,
giơ tay sờ sờ cái mũi nhỏ thanh tú của Ôn Lương, bị quấy rầy, ôn Lương rất khó chịu, vẻ mặt chua xót lắc đầu.
“Đừng đụng vào … buồn ngủ …”
Phó ngự Phong hoàn hồn, từ trên giường đứng lên, cúi đầu nhìn ôn Lương, cố ý làm cô sợ hãi.
“Tôi đếm đến ba, nếu em không dậy nữa, tôi sẽ bế xuống lầu ăn cơm!”
“Ba!”
Ôn Lương mở mắt ra, chật vật
đứng dậy từ trên giường, vừa mới tỉnh lại dày sương mù trong mắt cô.
“Đừng ôm, đừng ôm… Tôi đứng dậy…”
Phó Ngự Phong nhìn khuôn mặt nhỏ đau đớn có chút thích thú của cô, không chút ngượng ngùng nói:
“Thu dọn đi, tôi sẽ ôm em xuống.” Ôn Lương hơi mờ to mắt.
“Phó Ngự Phong, tôi dậy rồi!”
Phó Ngự Phong đứng bên giường bình tĩnh nhìn cô.
“ừ, nhưng nhìn chân của em có thể đi bao xa?”
Ôn Lương cúi đầu, ánh mắt rơi vào mắt cá chân đang quấn băng, ngẩng đầu nhìn Phó Ngự Phong vẻ mặt chán ghét.
“Tôi… tôi có thể bỏ ăn không?”
Phó ngự Phong bất ngờ nheo mắt nhìn cô đầy nguy hiểm.
“Em nghĩ sao?”
Cô biết, không được!
Ôn Lương che mặt, tức giận nói:
“Anh thường xuyên lừa tôi! Phó Ngự Phong, anh nói dối tôi!”
Phó Ngự Phong khịt mũi, trực tiếp bước tới, bế người trong tay lên, Ôn Lương sợ tới mức kêu lên. Ngay khi đang định giãy giụa, đã nghe thấy Phó Ngự Phong lên tiếng an ủi.
“Lần này tôi đang ôm em là vì vết thương ở mắt cá chân của em. Má Trương sẽ không cười nhạo em đâu. Hãy ngoan và đừng
nhúc nhích.”
Phó Ngự Phon không cho cô cơ hội nói chuyện, anh ôm người bước ra ngoài, đôi tay ôn Lương ngoan ngoãn ôm lấy cổ Phó ngự Phong, trái tim chợt lỡ mất hai nhịp.
Lồng ngực của người đàn ông rất ấm áp, nhịp tim của anh nghe đến ngây ngốc bên tai ôn Lương, hương hoa cam gỗ tràn ngập, cô nặng nề nhắm mắt lại để giảm bớt cơn nhói trong lòng.
Má Trương nhìn thấy Phó Ngự Phong bế Ôn Lương đi xuống
lầu, hai mắt híp lại ý cười, vội vàng tiến lên mở ghế đẩu cho hai người, nói:
“Ngài, lại đây, đưa phu nhân lại đây!”
Ôn Lương cũng cảm khái rằng cô và Phó Ngự Phong ôm nhau vì bị thưo’ng, nhưng nhìn vào đôi mắt sắc nhọn của má Trương, cô không thể xấu hổ ngẩng đầu lên, vùi mặt vào trong vòng tay của Phó Ngự Phong.
Phó Ngự Phong cúi đầu liếc nhìn Ôn Lương trong tay, không lên tiếng, đi tới ghế đẩu đằng kia, đặt
nhẹ Ôn Lương lên rồi sắp xếp quần áo cho cô.