Phó Ngự Phong hồi lâu không lên tiếng, nhìn chằm chằm khẽ cửa sổ, sau khi chậm rãi phun ra câu này, Dịch Phàm phản ứng lại và ngay lập tức nói:
“Vương Khoa Cử đã xin nghỉ việc của Ôn thị. Lẽ ra đỏ là công việc hắn rời đi vào ngày hắn ký hợp đồng. Bây giờ hắn sống trong
một căn hộ ở thành phố , nhưng hắn hiếm khi trở về mỗi ngày.
Hầu như tất cả bọn họ đều ở phố quán bar.”
“Chủ tịch, dù sao đây cũng chỉ là chuyện nội bộ của ôn gia. Chúng ta cứ hấp tấp xen vào như thế này …”
Phó Ngự Phong quay lại nhìn Dịch Phàm, nhẹ nói:
“Có được thứ mà Vương Khoa Cử có trong tay sẽ giúp ích cho dự án Nam Thành trong tương lai.”
Dịch Phàm gật đầu.
“Nhưng mà, trong tay Vương Khoa Cửu thật sự có thứ gi đó khiến Ôn Như Mộ sợ hãi?”
Phó Ngự Phong chế nhạo. “Vương Khoa Cửu này bản tính tham lam, thích thì không thích, khi làm việc gì cũng rụt rè như chuột và thận trọng. Nếu hồi đó người như hắn thực sự tham gia vào việc gì đó thì hắn đã không để lại chứng cứ. Đây là tại sao anh ta lại dám chính trực như vậy. Đối mặt với lý trí của ôn Như Mộ, trong tay hắn nhất định phải có thứ gì đó, nếu nhưđưa ra giá
cao, hắn nhất định sẽ động lòng!
Dịch Phàm chợt nhận ra.
“Thì ra là vậy, Chủ tịch, chuyện của Ôn Như Mộ gom tiền …”
Phó Ngự Phong xua tay.
“Đó là giao dịch giữa ôn Như Mộ và Vương Khoa Cửu, không liên quan gì đến chúng ta.”
Lông mày anh thật sâu, sau khi nói xong, anh như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi,
“Cậu nói, hoa viên cảnh Anh đã được mua bởi ôn Như Lâm. Như vậy, hiện tại nó thuộc về ai? ”
Dịch Phàm sửng sốt, nhưng cũng nhớ tới câu hỏi này, vội vàng nói:” Tôi chưa tìm hiểu ôn Như Mộ đã làm gì về biệt thự này. Theo pháp luật thừa kế, bây giờ phu nhân nên là người đầu tiên trong hàng.
II
Nền kinh tế Đông Thành chưa phát triển cách đây hơn mười năm. Giống như Phó Trong Bá, Ôn Tranh Hữu là một nhóm người tiên phong. Hoa viên Cảnh An mà ôn Như Lâm mua ờ trung tâm thành phố khi đó cỏ một vị trí tuyệt vời và trang trí đẹp. Nó có thể được thấy rằng đó là một ngôi nhà tốt không có giá thị trường.
Bây giờ Đông Thành đã trở thành một trong những thành phố hạng nhất của cả nước, ngôi nhà này càng trở nên có giá trị. Với giá của hoa viên Cảnh An hiện tại, có lẽ khó kiếm đươc môt trăm triêu.
Phó Ngự Phong cau mày.
“Trước tiên hãy điều tra quyền sờ hữu tài sản hiện tại của hoa viên Cảnh An, những người còn lại, đừng động thủ.”
Dịch Phàm lập tức gật đầu.
“Vâng!”
Phó ngự Phong trong phòng làm việc đến tối, đặt bút xuống, trở về phòng thì má Trương đi tới vội vàng đi ăn cơm.
Ôn Lương không biết đã ngủ say từ lúc nào, lúc Phó Ngự Phong đi
vào, cô không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Phó Ngự Phong nhẹ nhàng đi tới, ngồi ở mép giường nhìn ôn Lương đang ngủ say, do dự một chút, vươn tay muốn đẩy mặt cô.
“Tỉnh lại đi ôn Lương!”
Hôm nay ôn Lương chạy một ngày, sau khi Phó Ngự Phong bảng bó vết thương liền chìm vào giấc ngủ sâu, bây giờ là lúc buồn ngủ, bị người khác quấy rầy khiến cô rất khó chịu.
“Đừng nhúc nhích …”