“Tôi… tôi không sợ, nhưng đề phòng, anh … anh cứ để summer ở lại với tôi…”
Phó Ngự Phong chỉ thấy buồn cười, cơn tức giận vừa rồi cũng dần dần nguôi ngoai, ôm ôn Lương lại tiếp tục bước tiếp, không có điểm nào để dừng lại. Ôn Lương tựa vào vòng tay của Phó Ngự Phong, mùi hương lạnh lẽo của hoa cam gỗ từ tứ phía bay ra, nhịp tim của người đàn ông không ngừng vang lên bên tai, thanh âm vô cùng uy lực. Từ đáy lòng dâng lên một cỗ không thể giải thích được, cô lặng lẽ ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt của Phó Ngự Phong, quai hàm của anh hơi căng thẳng, cả khuôn mặt hiện rõ những đường nét mỏng manh. Trong một
khoảnh khắc, nó chỉ khiến cô cảm thấy rất phấn khích.
Nếu thật sự có thể ở bên người đàn ông như vậy cả đời, cô nên rất hạnh phúc…
Ôn Lương hoảng sợ cúi đầu, trong lòng rất khinh thường ý nghĩ vừa rồi của cỏ.
Một người như Phó Ngự Phong làm sao có thể để ý đến đứa trẻ mồ côi như cô…
Khi Phó Ngự Phong cụp mắt xuống, tình cờ nhìn thấy vẻ mặt chán nản của ôn Lương, anh
trầm giọng nói:
“Đang suy nghĩ lát nữa trả ơn tôi nhưu thế nào sao?”
Giọng nói lạnh lùng của anh lập tức kéo suy nghĩ của ôn Lương kéo lại, Ôn Lương sững người một lúc, cắn chặt môi dưới, nói từng chữ,” Phó Ngự Phong, anh nên đặt tôi xuống, tôi sẽ đợi anh ờ đây, anh đi lái xe đi để summer ở lại đây với tôi, anh mau về đón bọn tôi là được.”
Nghe lời này, Phó Ngự Phong vẫn giũ’ vững bước chân không ngừng đi về phía trước, tiếp theo
là summer thở hổn hển bên cạnh, hai người một chó, tạo thành một bóng dài dưới ánh mặt trời rực rỡ.
“Em đang nghi ngờ ta?”
Phó Ngự Phong lạnh lùng nói, nhìn thẳng không thèm nhìn tới ôn Lương.
Ôn Lương không hiểu.
“Cái gì?”
Phó Ngự Phong đột nhiên dừng lại, trầm mặc nhìn ôn Lương trong tay, ánh mắt thâm thúy.
“Là do tối hôm qua tôi làm việc không tích cực nên mới khiến em nghi ngờ tôi không bế được em sao?”
Ôn Lương mặt đỏ lên.
“Nói bậy bạ gì đó!”
Khoé miệng lạnh lùng của Phó Ngự Phong khẽ cong lên, ôm Ôn Lương, bước từng bước rất vững vàng.
“Với thề lực của em, không biết tôi đang nói cái gì là chuyện bình thường.”
ôn Lương không muốn nói nữa, lặng lẽ nép vào vòng tay của Phó ngự Phong, để anh ôm cô rồi từng bước trờ về xe.
Đường xuống núi đi nhanh hơn, bọn họ chỉ mất chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã về đến nơi để xe. ở trong gió lạnh nửa canh giờ, rốt cuộc bàn chân ôn Lương cũng không kém đi, một bàn chân đông cứng lại đỏ bừng.
Phó Ngự Phong ôm Ôn Lương lên xe, trước tiên anh đặt cô trên phiến đá bên đường, nhìn chằm chằm vào bàn chân đỏ ửng của cô, mím môi, ngồi xổm xuống,
cầm nó trong tay để sưởi ấm cho cô, trước đó nói vài câu hướng dẫn.
“Em ngồi đây trước đợi tôi.” Hai má Ôn Lương bị hành động của anh làm cho đỏ bừng, cô yên lặng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên phiến đá, nhìn Phó Ngự Phong sải bước đi về phía chiếc xe địa hình kiêu ngạo của minh, mới kéo cửa xe ngồi lên, một cái hất đuôi đẹp đẽ, chiếc xe đã đậu trước mặt ôn Lương.
ôn Lương cầm trên tay tảng đá định đứng lên, Phó Ngự Phong lấy ra chìa khóa, nhìn thấy cảnh
này sắc mặt trầm xuống.
“Ngồi đi, động đậy là không muốn chân nữa sao!”
Ôn Lương nghe lời, thân thể hơi cứng đờ, cô đứng ở nơi đó cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm Phó Ngự Phong, nhìn anh tức giận mờ cửa xuống xe, đi về phía cô, nhấc cô lên và đặt cô lên xe không chút dịu dàng.
Ôn Lương giật mình khi thấy anh định vươn tay thắt dây an toàn cho mình, vội vàng xua tay.
“Việc này tôi tự làm, tôi sẽ tự
mình làm!”