Phó Ngự Phong ở phía sau không biết có lúc nào đi tới, vừa thấy liền mờ miệng ngăn cản ôn Lương.
Ôn Lương nhìn con chó đã hoàn toàn ướt sũng, không khỏi thờ dài.
“Đúng là một con chó ngôc nghếch!”
Summer không biết ôn Lương đang chán ghét mình, thấy cô ngồi xổm bên cạnh bất động, liền cố ý hất nước suối lên người ôn Lương.
ôn Lương hét lên một tiếng, vội vàng tránh ra, nhìn xuống, áo khoác trên người cô thật sự đã ướt.
Cô tức giận nghiến răng, chạy lại lấy nước suối hất lên Summer.
“Đồ chó xấu, đồ chó xấu!”
Summer tưởng rằng ôn Lương đang chơi đùa với nó, vui vẻ vào mùa xuân lại càng cao hơn.
Phó Ngự Phong đứng ờ phía sau nhìn thấy trước mặt một người một chó đang vui vẻ chơi đùa, lông mày dần dần khẽ nhíu lại, nhìn về phía summer trong nước, đối với Ôn Lương nói: “Chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ xây phòng suối nước nóng ờ đây, emmùa đông khi cơ thể lạnh, cỏ thể đến ngâm mình trong suối nước nóng. ”
Phó Ngự Phong cũng nghe nói rằng phụ nữ luôn bị lạnh tay chân
vào mùa đông, nước nóng có thể giải tỏa tác dụng của suối nước nóng.
Ôn Lương không ngờ Phó Ngự Phong có ý muốn đem mình đi xem suối nước nóng này là ở đây, cho nên không khỏi kinh ngạc quay đầu lại, chẳng qua là đụng phải đôi mắt đen của người đàn ông, sâu như vậy. không thể nhìn thấy đáy.
“Anh… anh vui vẻ là được rồi!”
ôn Lương cả kinh, chỉ nghe thấy anh nói gì, thành công đã thấy sắc mặt Phó Ngự Phong tối sầm
lại.
“Summer, đi thôi!”
Phó Ngự Phong lấy ra một chiếc khăn tắm trong bộ quần áo của mình như một người gợi cảm, thản nhiên lau lông cho con chó summer, chỉ về hướng xe và đưa ra chỉ dẫn một cách thản nhiên.
“Lên xe trước đi.”
Summer vui sướng sủa phi nước đại.
Ôn Lương nhìn phương hướng summer chạy đi, không khỏi có
chút lo lắng.
“Summer, sẽ không bị cảm lạnh chứ!”
Phó Ngự Phong ném khăn tắm lên phiến đá bên cạnh, xoay người rời đi.
“Trên xe có khăn tắm, lát nữa lau khô.”
Nói xong không nghe thấy tiếng của Ôn Lương, anh quay đầu lại nhìn, thấy ôn Lương đã chạy tới chỗ anh ném khăn vừa rồi, cầm khăn trong tay lên, nhìn Phó Ngự Phong với vẻ không tán thành.,
khẽ khịt mũi, nói:
“Làm sao có thể ném lung tung vậy!”
Phó Ngự Phong dừng lại, nhìn chẳm chằm vào ôn Lương, và nghe thấy câu tiếp theo của cô:
” Như vậy là không có tốt chất biểu hiện, anh biết không?”
Phó Ngự Phong nhìn chằm chằm vào Ôn Lương nhướng mày.
“Sáng mai tôi mang sumemr qua, nó nhảy vào chơi vui lắm. Tim đâu ra cái khăn tắm?”
Anh cất bước lạnh lùng, cuống quýt nói:
“Cho dù là thế này, anh cũng không hẳn là cho summer dùng khăn mặt này, để qua một buổi tối, nếu có bọ trong đó thì sao! ”
Phó Ngự Phong nhướng mày khi nghe lời, nhưng cũng không nói gì, giơ tay cầm lấy chiếc khăn trong tay ôn Lương, trước tiên đi về phía trước.
“Nếu không trờ về, summer thật sự sẽ bị cảm lạnh.”