ôn Lương thu mình dưới chăn bông, nhăn lại cái mũi nhỏ thanh tú khi nghe lời này, tức giận than thở.
“Quỷ độc đoán!”
Ôn Lương nhìn xuống chính mình hừ hừ hừ một tiếng, một
ngày như vậy không biết khi nào sẽ thành nha đầu!
Nửa giờ sau, ôn Lương đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà phòng bếp. Hôm nay thời gian của Phó Ngự Phong có hạn nên cô bước xuống không trang điềm, trông có vẻ hốc hác, Phó Ngự Phong cau mày. “Em….!”
Không che giấu trách nhiệm, ôn Lương giậm chân tức giận.
“Anh còn mặt mũi nào mà nói!”
Phó Ngự Phong nhíu mày thật sâu, nhìn ôn Lương từ trên
xuống dưới, giọng điệu rất bình tĩnh.
“Không cho tôi nói, em còn muốn ai nói?”
Lại tới nữa, lại tới nữa!
Ôn Lương không muốn nói chuyện với Phó Ngự Phong nữa, chậm rãi đi về chỗ ngồi xuống, cầm bát đũa lên rồi bắt đầu dùng bữa.
Phó Ngự Phong cau mày khi thấy cô ấy đang phớt lờ người khác.
“Anh đang hỏi em một chuyện!”
ôn Lương vùi đầu không nhìn lên.
Giọng của Phó Ngự PHong hoàn toàn rơi xuống.
“Ôn Lương!”
Ôn Lương ngẩng đầu xấu hổ và tức giận, nhìn chằm chằm Phó Ngự Phong, cay đắng nói:
“Phó Ngự PHong, anh còn nhiều việc phải làm! Còn không cho ai ăn!”
Phó Ngự Phong không nói lời nào, đôi mắt đen như nước của
anh nhìn chằm chằm cô, ôn Lương không khỏi nhìn đến, toàn thân nổi da gà.
“Tôi ăn no rồi!”
Ôn Lương dứt khoát để đũa xuống, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Phó Ngự Phong nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cô, và với tất cả sức mạnh của mình, anh kéo người cô xuống ghế đẩu.
“Tôi cho em đi sao!”
Thân thể ôn Lương đập mạnh
vào lưng ghế, nước mắt đau đớn sắp trào ra, cô nhìn chằm chằm Phó Ngự Phong trong sương mù, vươn tay muốn đập mạnh vào vai anh.
“Phó Ngự Phong, tên khốn!”
Phó Ngự Phong sắc mặt nặng nề, anh hít sâu một hơi, đè xuống nỗi bất binh trong lòng, xoay người ôn Lương xoay người trên ghế đẩu, đối mặt với bàn ăn, vươn tay đem bát của cô đặt ờ trước mặt cô.
“Ăn đi!”
ôn Lương sốt ruột đẩy bát.
“Tôi không muốn ăn.”
Sáng sớm cô dậy quá muộn, hiện tại cũng không đói, hơn nữa tối hôm qua tiêu hao quá nhiều năng lượng, ăn cũng không có cảm giác thèm ăn.
Phó Ngự Phongấn vào vai cô một cách bất mãn.
“Muốn tôi đút cho em sao?”
Ôn Lương lập tức trợn to hai mắt nhìn Phó Ngự Phong, lúc này mới nhìn thoáng qua đôi đũa trên
bàn.
“Ăn hay không?” ôn Lương cầm đũa lên rất tức giận, vùi đầu vào trong bát cơm, không ngừng bới cơm trong bát, nghĩ đến thân phận của mình bây giờ, bị người khác hạn chế, thậm chí không thể lựa chọn ăn hay không .
Phó Ngự Phong nhìn cô chằm chằm một hồi, cảm giác được có gì đó không đúng, ánh mắt sắc bén nhìn ôn Lương, trầm giọng nói.
“Nhìn lên!”
ôn Lương không lên tiếng, cũng không muốn để ý tới anh, vai cô càng thêm giật giật.
“Tôi bảo em nhấc …”
Phó Ngự Phong đã hết kiên nhẫn, buộc cô phải ngẩng đầu lên bằng đôi vai ấm áp của anh, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, giọng nói của anh dừng lại, và khuôn mặt anh sững sờ trong giây lát.
“Khóc cái gì!”