Ôn Lương bị đánh, khó chịu bĩu cái miệng nhỏ nhắn của cô, khóe miệng co rút lại, dáng vẻ nhỏ nhắn kia, suýt chút nữa đã khóc, Phó Ngự Phong vừa nghĩ đã thấy buồn cười, anh cúi đầu hôn lên môi cô vài cái, nhẹ giọng dỗ
dành:
“Ngoan, ngủ đi!”
Ôn Lương kêu lên một tiếng, thật sự đã ngủ say.
Khi Ôn Lương tỉnh lại, là bị Phó Ngự Phong đánh thức.
“Anh làm gì vậy! Ai nha !”
Ôn Lương miễn cưỡng mở mắt ra, không chút do dự xua đi bàn tay to đang lay động cô, nhăn mũi co rụt lại, rất đáng yêu.
Phó Ngự Phong lộ vẻ tham lam,
cúi người hôn lên, khàn giọng nói:
“Đã muộn rồi, phải dậy rồi.”
Ôn Lương sốt ruột kéo chăn bông lên cắt đứt âm thanh khó chịu, lật người, nói:
“ Không, vẫn còn sớm. ”
Sau đó, không đợi Phó Ngự Phong nói, cô đã ngủ tiếp.
Phó Ngự Phong lật người cô lại, thấy cô vẫn đang nhắm mắt với vẻ mặt không kiên nhẫn, anh chỉ nghĩ là buồn cười, anh kéo cô
ngồi thẳng dậy, ôm cô vào lòng và nói:
“Nếu em còn không mở mắt, anh liền không khách khí với em. ”
Thân thể ồn Lương rung lên dữ dội, đột nhiên mở mắt ra, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Phó Ngự Phong.
“Anh…anh muốn làm gì!”
Phó Ngự Phong không đáp lời cô, giơ tay cầm lấy bộ quần áo vừa vặn bên giường, ném lên người Ôn Lương, nói:
“Mau đứng dậy, đư em đến một nơi. ”
Ôn Lương bĩu môi lắc đầu kháng cự.
“Hiện tại em không muốn đi đâu, em chỉ muốn ngủ.”
Phó Ngự Phong khịt mũi, đứng lên bên cạnh giường, nhìn xuống Ôn Lương đang được bao bọc chặt chẽ, thấp giọng đe dọa:
“Mau đứng dậy, nếu em không nhúc nhích, anh sẽ giúp e mặc quần áo. ”
ôn Lương giật mình, cảnh giác nhìn Phó Ngự Phong, không khỏi co rụt lại.
“Anh … đừng tới đây, em, em không muốn đi đâu …”
Đồng tử của Phó Ngự Phong đột nhiên co rút lại, anh vội vàng chạy tới.
“Cẩn thận!”
“A!
»
Thân thể Phó Ngự Phong ngã xuống đã không còn kịp rồi, anh chỉ kịp túm lấy một chân của cô,
ôn Lương khổ sở ngã xuống giường, một chân bị Phó Ngự Phong một tay ôm chặt, mông cô hơi đâu, nhưng lại bị Phó Ngự Phong giữ lại, không thể cử động được.
“Anh … anh buông tôi ra, đau quá …”
Ôn Lương vẻ mặt buồn bực nói. Phó Ngự Phong hít sâu một hơi, buông chân xuống, đứng trên sàn nhà, tiến lên vài bước đứng trước mặt Ôn Lương, nhìn người phụ nữ ngã xuống đất kia, vẫn không quên lấy chăn bông nhỏ quấn chặt lấy thân cô, căm hận rèn sắt
không bằng thép đập mạnh vào đầu cô khiến Ôn Lương hét lên một tiếng.