“Mặc dù vị trí của thành phố Bạch Hoa không quan trọng bằng Nam Thành, nhưng vị trí phát triển cụ thể của nó tương đối gần với trung tâm thành phố hiện tại, vì vậy đó là một lựa chọn tốt.”
Dịch Phàm gật đầu đồng ý và đưa cho Phó Ngự Phong một báo cáo khảo sát địa lý, nói:
“Đây là một báo cáo khảo sát địa lý do tôi ủy quyền, trong đó ghi lại chi tiết môt cuôc khảo sát về xã
hội, nhân văn, sự chú ý của chính phủ và sự chấp nhận của xã hội ờ Đông Thành, ngài có thề xem qua, nó có thể hữu ích.”
Phó Ngự Phong chỉ tình cờ lướt qua nó , ném lên bàn, không chút nghĩ ngợi nói:
“Cậu đừng nhìn, không có chuyện gì, cậu đi yêu cầu sở kế hoạch lập kế hoạch chi tiết, tôi muốn kinh phí chi tiết đấu thầu của hai dự án này!”
Dịch Phàm cúi đầu định đi ra ngoài, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại, nhìn Phó Ngự
Phong nói:
” À đúng rồi, Chủ tịch, còn một chuyện nữa mà tôi quên đề cập.”
Phó Ngự Phong nhướng mày liếc cậu một cái, tựa lưng về phía sau ghế, thản nhiên hỏi:
” Làm sao vậy? ”
Dịch Phàm mím môi.
“Tôi vừa phát hiện ra rằng ôn Như Mộ và Hà Mạn đã chuyển hết tiền từ ngân hàng. Tôi không biết nó dùng để làm gì.”
“Ồ?”
Phó Ngự Phong mờ mắt và có chút khó hiểu.
“Ôn Như Mộ vừa trúng thầu dự án và nóng lòng muốn bỏ hết tiền ra. Đây có phải là một khoản đầu tư không?”
Dịch Phàm lắc đầu.
“Nhìn không ra. Theo người của chúng ta, Ôn Như Mộ tâm tình không tốt, rất tức giận, giống như gặp phải bị tống tiền.”
“Tống tiền?”
Phó Ngự Phong kinh ngạc.
“Ôn Như Mộ già như vậy, làm gì có chuyện bị tống tiền? ôn Noãn ở đâu?”
Dịch Phàm nhìn xuống điện thoại của mình và nói,
“Ôn Noãn và Đường Gia Hào tối hôm qua đến phố bar gặp Trương Cừu, sau đó có chuyện gì giữa họ thì tôi không biết phải nói gì, Đường Gia Hào tức giận bỏ đi, còn Ôn Noãn thì đi theo Trương Cừu lên lầu, đến giờ vẫn chưa xuống. ”
Phó Ngự Phong cười.
“Ngày thường Trương Cừu này không làm chuyện gì tốt, nhưng không thể nào giải thích được đã giúp Ôn Lương báo thù, quả là có triển vọng.”
Dịch Phàm không nói, nhưng Phó Ngự Phong đã ném tất cả thông tin trong tay vào trên bàn trước mặt, anh nói với Dịch Phàm, “Được rồi, cậu tiếp tục tìm người để mắt tới động tĩnh của Đông Phong, nhân tiện tìm xem chính xác Ôn Như Mộ đã quyên tiền để làm gì.”
DịchPhàm cúi đầu, nhưng Phó Ngự Phong thì không. Anh ả lại một lúc nữa và đi thẳng ra ngoài. Phó Ngự Phong trờ lại phòng, bên trong tối om, không có một tia sáng. Còn sớm quá, mới 6 giờ rưỡi sáng, bên ngoài trời còn chưa rạng sáng, anh vì việc chính thức mà dậy, lại còn không muốn chạy, liền kéo Dịch Phàm đi và trở lại sau khi nghe báo cáo.
Ôn Lương vẫn chưa tỉnh. Phó Ngự Phong nhẹ nhàng bước tới, nằm ở trên giường liếc mắt, đặt lên trán ôn Lương một nụ hôn. …
ôn Lương đang ngủ rất say, nhưng sau khi bị cướp đi nụ hôn, cô không có phản ứng gì, vẫn nhếch môi ngủ thiếp đi.
Phó Ngự Phong cười nhẹ một tiếng, đứng thẳng người cởi bỏ quần áo, nằm ở trên giường, kéo chăn bông thật chặt bị ôn Lương bắt lấy để đắp lên người, kéo cả người cô vào trong lòng ôm lấy cô, đụng chạm đẹp đẽ đến, anh không nỡ giúp đỡ nhưng khịt mũi.
Ôn Lương đột nhiên rơi vào vòng tay lạnh như băng, bất giác rùng minh một cái, trong mộng nhíu mày thanh tú, chật vật chạy ra
ngoài.
Thấy vậy, Phó Ngự Phong khóa chặt cánh tay, khóa chặt ôn Lương vào trong lòng, hung tợn nói:
“Thành thật một chút!”
Em học được cái tật xấu ở đâu!