Phó Ngự Phong thấy cô do dự, không ngừng nhìn chằm chằm vào bộ dạng của cô, trong lòng có một tia đoán già đoán non, cố gắng nói.
“Em không phải là muốn lấy số tiền này đổi lấy bức tranh của tôi chứ?”
Ôn Lương hai mắt sáng lên khi nghe lời nói, cô nắm lấy quần áo của Phó Ngự Phong có chút kích động, lo lắng hỏi:
“Được không?
Phó Ngự Phong nghiến răng.
“Nghĩ gì vậy! ôn Lương, em cho rằng tôi là loại người thiếu tiền sao?”
Ôn Lương cau mày lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Chúng ta không phải là đối phó, chúng ta là trao đổi!”
Phó Ngự Phong chế nhạo.
“Có khác gì không?”
Ôn Lương cao hứng.
“Tất nhiên là khác. Trong trường hợp giao dịch, đó là bán tiền, và trao đổi là trao đổi tự do không
liên quan đến tiền nếu cả hai bên đều có thiện chí.”
Phó Ngự Phong cau mày.
“Em đổi tiền lấy tranh, không liên quan đến tiền lợi sao?”
Ôn Lương lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Theo tôi, số tiền đó chỉ là một món đồ. Tôi đang cùng anh đổi đồ, không có liên quan đến lợi nhuận.”
Phó Ngự Phong đột nhiên cười, anh dùng sức ôm lấy ôn Lương,
trực tiếp đứng lên, ôn Lương kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy cồ của Phó Ngự Phong.
“Phó Ngự Phong, anh… anh làm gì vậy!”
Nói xong, dường như cô nhớ lại ký ức vô lý của hai người bọn họ trong phòng làm việc ngày hôm qua, mặt cô đỏ bừng. Nhưng dường như cô cũng đang nói điều tương tự, nhớ những gì Phó Ngự Phong đã nói vào lúc đó?
Quên đi, xấu hổ quá nên không nghĩ tới.
Phó Ngự Phong ôm ôn Lương đi ra ngoài, vừa đi vừa nhìn khuôn mặt cỏ, nói:
“Ôn Lương, em sai rồi, tôi là thương nhân, trong mắt doanh nhân, bất kỳ trao đổi thứ gì có thể thu được lợi ích đều là giao dịch, chưa nói tới em còn cầm một đống tiền, em nói với tôi coi như đồ vật sao? Ngây thơ. “Anh nói xong cũng không ngừng mà bước từng bước đi xuống lầu. Ôn Lương nghĩ mình lại vào phòng để hoàn thành việc cô còn chưa kịp đi ra ngoài, trong lòng lại kháng cự, khẽ cắn môi dưới, sợ hãi nhắm mắt lại .
Cho đến khi Phó Ngự Phong ôm cô và đặt cô ngồi trên ghế đẩu.
Ôn Lương cảm thấy nó một lúc, hả? Tại sao phân này lại cứng như vậy? Phó Ngự Phong đã đặt loại ghế đẩu này vào phòng của mình từ khi nào?
Nghĩ như vậy, cô từ từ mở mắt nhìn cái bàn có đống rau trước mặt, ngẩn người.
“Anh… anh đang làm gì vậy?”
Phó Ngự Phong nhướng mày.
“Đã bảy giờ rồi. Đã qua giờ ăn
tối. Em không đói sao?”
Anh nhìn khuôn mặt ửng hồng của Ôn Lương như đang suy nghĩ điều gì, nhếch khóe miệng xấu xa đưa miệng lại gần bên tai Ôn Lương phả ra một luồng hơi độc hại, nhẹ giọng nói:
“Hay là trong đầu em đang nghĩ ra cái gì đó bậy bả hả?”