Má Trương vội xua tay và nheo mắt cười.
“Phu nhân đừng khách sao, đây là việc chúng ta nên làm.”
Ôn Lương ăn chậm rãi, cắn từng miếng một, cô từ bữa sáng ăn xong thì vẫn chưa ăn lại cái gì, cháo và dưa cải rất hợp với khẩu vị vủa cô, chỉ chốc trong chốc lát đã sạch sẽ.
Ôn Lương xấu hổ làm phiền má Trương, đích thân bưng cái đĩa xuống bếp, chưa kịp đến gần bồn
rửa đã bị má Trương nghe thấy động tĩnh từ xa cắt đứt.
“Ôi, phu nhân, đây là việc chúng ta nên làm, cô không thể tự mình làm! Mặc kệ, tôi sẽ đến!”
Ôn Lương mỉm cười, trên mặt lộ ra vài phần tái nhợt.
“Không sao đâu, má Trương, đây chỉ là một cái nhất tay, tôi rửa cũng không.”
Má Trương nhanh chóng xoay người cầm đĩa của mình và quay lưng lại với ôn Lương.
“Phu nhân, đừng nói rằng cô quá yếu để làm những việc này. Nhà chúng ta có chiếc máy rửa bát thông minh này, ngài khống cần phải động tay!”
Ôn Lương nhìn má Trương bỏ đống bát đĩa vào bên trong máy, nhấn một nút và máy rửa bát bắt đầu tự di chuyển. Cô cười và đảo mắt.
“ở đây mọi thứ đều tốt.”
Má Trương cũng cười.
“Cũng không phải đâu, tiên sinh vì để chúng ta giảm bớt căng
thẳng đến mức lớn nhất có thể, ngôi nhà này lớn bằng cơ sở điều khiển chính của cả ngôi nhà, mỗi bóng đèn đều là một thiết bị thông minh!”
Ôn Lương lặng lẽ gật đầu, Phó Ngự Phong thực sự là một người có thể tận hưởng, có thể thấy điều đỏ chỉ cần nhìn vào thái độ của anh đối với cuộc sống.
Gạt bỏ ý định rửa bát, ôn Lương đi theo má Chương đi tới phòng khách, chợt nghe ngoài vườn truyền đến tiếng chó sủa.
Ôn Lương tò mò nhìn ra ngoài
cửa.
“Con chó của ai vậy?”