ôn Lương cắn môi dưới gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa, giọng điệu có chút bất mãn.
“Anh vào bằng cách nào?”
Nói xong cô liếc nhìn Phó Ngự Phong rồi nói thêm một câu nữa thì anh mới nói được.
“Bác sĩ Lý lúc đi ra ngoài quên đóng cửa sao?”
Phó Ngự Phong nghẹn họng mà nhướng mi lười biếng liếc nhìn cô một cái, không trả lời câu hỏi.
“Em đã xem xét nó chưa?”
Ôn Lương khó hiểu.
“Cái gì?”
Phó Ngự Phong đứng dậy, đi suốt từ ghế sô pha đến cửa sổ cao từ trần đến sàn, sánh vai cùng cô nhìn cảnh vật trong vườn từ xa, giọng nói có chút sương mù.
“Lát nữa tôi đi ăn tối với người chú tốt kia của em.”
ôn Lương lập tức hiểu ý của anh, sắc mặt có chút tái nhợt, cô nhìn
người đàn ông bình tĩnh bên cạnh, tựa hồ không phải là anh vừa mới nói những lời đó.
“Tôi không muốn!”
Ôn Lương lùi lại một bước, vượt ra khỏi phạm vi hơi thở của Phó Ngự Phong, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, cứng ngắc như một con dã thú nhỏ bị đuổi tới chỗ tuyệt vọng, cố gắng duy trì phẩm giá cuối cùng của mình.
Phó Ngự Phong không ngạc nhiên, anh chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt không thể giải thích được, toàn thân
như ngưng tụ lại, càng ngày càng cảm thấy khó hiểu và không thể giải thích được.
“Tôi hiểu rồi.”
Phó Ngự Phong chỉ hờ hững nói câu này, không thèm nhìn cố, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng.
Ôn Lương tức giận nhìn bóng lưng Phó Ngự Phong rời đi, tâm trạng dao động mấy lần, cuối cùng một nỗi buồn nồng đậm dâng lên, cả người như muốn tản mát ra, ngồi trên sô pha lùi lại mấy bước, vẻ mặt uể oải.
Phó Ngự Phong từ trong căn phòng của ôn Lương đi ra, sắc mặt rõ ràng là tối sầm lại mấy lần, nhìn chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông trên tay, trên đó nhấp nháy ba chữ “ôn Như Mộ”, khẽ khịt mũi rồi lướt màn hình trả lời.
“Ôn tiên sinh.”
“Phó Ngự Phong, cậu có ý gì!”
Ôn Như Mộ sắp bùng nổ vì tức giận. Ngày hôm qua, ông ta cho Ôn Lương một bài học khó, kêu cô đến gặp Phó Ngự Phong để cầu tình, ông ta lo lắng chờ đợi trong phòng làm việc, không ngờ
rằng tin tức Phó Ngự Phong được thả còn chưa đến thì Hà Mạn đã bị bắt đến đồn cảnh sát.
Ông ta ta bị sốc, mặt đỏ bừng, vội vàng gọi điện cho ôn Noãn.
“Alo, bố, có chuyện gì vậy?”
Ôn Noãn cùng Đường Gia Hào đi chơi đêm hôm qua, bây giờ còn chưa có tỉnh, đã bị đánh thức từ trong giấc ngủ, Đường Gia Hào bất mãn lắc lắc thân thể ôn Noãn.
“Là ai vậy!”
Đường Gia Hào không có ý tứ che giấu giọng nói, ôn Như Mộ ở đầu bên kia điện thoại đều có thể nghe thấy rõ ràng. Mặt ông ta tái xanh.
“Ôn Noãn, bây giờ con đang ở đâu!”
Ôn Noãn liếc nhìn Đường Gia Hào bên cạnh, người đàn ông với dáng vẻ quyến rũ của cô nóng bỏng đến mức không nhịn được hôn anh một cái.
“Hừ … Chờ đã …”
Ôn Noãn nhanh chóng đẩy hắn
ra, Đường Gia Hào bất mãn nói.
“Mau, đến đây!”
Mức độ tức giận của ôn Như Mộ đã lên đến mép, ông ta sắp phun ra một ngụm máu già, cay đắng nói với Ôn Noãn đầu dây bên kia.
“Ôn Noãn, hiện tại mày cút về đây cho tao! Muojn muốn giây mà không thấy người, tao đánh gãy chân mày!”
Ôn Noãn cau mày, bất mãn nói với Ôn Như Mộ ờ đầu dây bên kia.
“Ba, sáng sớm hôm nay sao lại tức giận như vậy? Bố vô cớ mắng cô, con không phải là do bố sinh ra!”