Ôn Lương cũng đỏ mặt vì lời nói vừa rồi của bác sĩ Lý, cô không khỏi co rụt cổ lại, vô tình bị ống phổi dính vào, ho khan không ngừng.
Phó Ngự Phong cau mày dữ dội.
“Đừng nhúc nhích!”
Sau đó anh ngồi xuống ghế bên giường, cầm lấy nước đường phèn tuyết lê trên bàn, đưa cho Ôn Lương.
“Uống cái này đi. Tốt cho cổ
họng.”
Nếu cô vẫn tiếp tục ho như vậy thì mấy ngày nữa không biết họng có khỏi được không.
Phó Ngự Phong nghĩ thầm trong đầu, ngước mắt lên cẩn thận quan sát ôn Lương.
Phải nói rằng người phụ nữ này sinh ra đã có một khuôn mặt xinh đẹp, với đôi lông mày mảnh mai hơi cong, cánh mũi và đôi môi nhỏ nhắn, làn da mỏng manh đến mức có thể vắt nước ra, đôi mắt to cụp xuống ướt át, giống như một rừng hươu sợ hãi.
Phó Ngự Phong biết ôn Lương từ trước, nhưng anh chưa bao giờ có hứng thú với phụ nữ, cho dù có một đêm ngây thơ với ôn Lương nhưng cũng sẽ không thay đổi ý định của anh.
Phụ nữ sinh ra để phiền phức!
Nhưng kể từ khi anh biết cô là Vạn Thọ ở Hà Lan, suy nghĩ của Phó Ngự Phong đã lặng lẽ thay đổi, anh phát hiện ra rằng ôn Lương không chỉ là gương mặt dưới vẻ ngoài trầm lặng và dịu dàng của cô. Vì lý do gia đình, cô cỏ rất nhiều bộ mặt, có thể giả vờ ngoan hiền trước mặt ôn Như
Mộ, hoặc có thể giống như một đứa trẻ chưa lớn trước mặt ôn Hữu Tranh, nhưng khi nói đến vẽ tranh, cô trông rất tập trung và nghiêm túc. Tình yêu bẩm sinh dành cho hội họa không thể ngừng lại, và chỉ sau đó Phó Ngự Phong mới nhận ra rằng ôn Lương rẩt khác biệt.
Khi Lâm Thần nhìn thấy một con nai, khi tỉnh dậy, nhìn thấy bạn.
Anh không thể phủ nhận rằng anh có hứng thú với ôn Lương, Phó Ngự Phong không có ý định đè nén sự quan tâm của mình, anh trực tiếp nhắm vào ôn
Lương rồi chuẩn bị đi.
về phần Ôn Lương có nguyện ý hay không, cũng chưa bao giờ là Phó Ngự Phong cân nhắc, anh muốn gì đều phải tự mình nắm lấy, bất kể là phương pháp gì.
“Anh vào bằng cách nào?”
Ôn Lương kinh ngạc hỏi mà không với lấy bát cháo trong tay anh.
Cô nói sao lại cảm thấy không đúng, cửa phòng đóng chặt, Phó Ngự Phong vào bằng cách nào?
Nghĩ như vậy, ôn Lương cảm thấy trong lòng ớn lạnh, cô ủ rũ liếc nhìn người đàn ông bên giường, thầm đoán anh đã lẻn vào mấy lần.
Phó Ngự Phong mặt tối sầm lại.
“Đi vào!” Nói xong, nhìn sắc mặt biến sắc của ôn Lương thành công chịu đựng, gân cốt trên trán cũng nhảy lên.
“Bác sĩ Lý lúc vào không đóng cửa.”
Ôn Lương sửng sốt, nhưng cô nhớ rõ mình đã đóng cửa!
Phó Ngự Phong không cho cô cơ hội suy nghĩ nhiều, hung hăng trừng mắt nhìn cô rồi đưa bát trong tay cho cô.
“Bưng, uống đi!”
Ôn Lương nhìn vẻ mặt thối của Phó Ngự Phong, không khỏi nhớ tới những gì anh đã nói với cô lúc trước. Cô đau đớn cúi xuống, không thể làm như vậy.
“Khụ khụ … khụ …”
Trái tim Phó Ngự Phong chùng xuống, anh đặt chiếc bát vào tay cô, giọng điệu bất giác mang theo
chút xót xa, nhưng lại cứng rắn khiến người ta không phát hiện ra.
“Còn dám mạnh miệng! Mau uống đi!”
Ôn Lương không quan tâm đến chuyện gì khác, ho khan khó chịu, cả người đỏ bừng, nhưng sắc mặt lại vô cùng phờ phạc, trông rất xấu.
Cô cầm lấy bát nước, uống từng hơi một.
Thấy cô ngoan ngoãn, sắc mặt Phó Ngự Phong trờ nên tốt hơn
một chút, anh ngồi trên ghế nhìn cô uống cháo mà không nói lời nào.
Ôn Lương yên lặng uống hết bát cháo, cổ họng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, Phó Ngự Phong ý thức được lấy bát từ trong tay cô đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn lọ dịch truyền trên giá trên đầu, nói.
“Ngủ một giấc đi, cơn sốt của em còn chưa khỏi, không cần lo lắng chuyện khác.”
Sau đó, anh đứng thẳng dậy, cầm đĩa thức ăn trên bàn lên, xoay người bước ra ngoài.
“Cảm ơn… Cảm ơn.”
Phó Ngự Phong dừng lại.