“Tôi không đánh cô ta, tôi không phải đột nhập, là tên gian phu kia mời tôi vào! Hơn nữa, đây là nhà của tôi. Tôi không phạm luật, vậy tại sao lại bắt tối!”
Bà ta lớn tiếng nói, mắt cứ trợn lên và bên trong không thể che giấu một chút chột dạ.
“Nếu bà có gì muốn nói, chúng ta hãy đợi đến đồn cảnh sát!”
Dịch Phàm nói xong liền ra hiệu với cảnh sát ở cửa, cảnh sát ngoài cửa bước vào còng tay Hà Mạn đang giãy giụa gào thét và lôi đi.
“ôn Lương, ôn Lương, nói gì đi! Đồ tạp chủng nhà mày, bình thường tao nuôi không mày phải không, đúng không! Đồ khốn nạn …”
Dịch Phàm bước tới và nắm lấy một mảnh vải bịt miệng bà ta lại, hai cảnh sát kéo Hà Mạn đang vật lộn liên tục, nhanh chóng rời khỏi Tinh Kì Bát.
Nhìn thấy ôn Lương vẫn đứng cách xa mình, Phó Ngự Phong không vui lên tiếng.
“Sao cô lại đứng xa như vậy! Đến đẩy tôi đi!”
ôn Lương hơi giật mình cắn môi. Cô bước tới thế chỗ Dịch Phàm, đặt tay lên tay vịn xe lăn của Phó Ngự Phong, dùng sức đẩy anh rồi đi về phía cửa.
Nhóm vệ sĩ của Phó Ngự Phong vẫn đợi ở ngoài cửa, thấy có vài người đi ra, bọn họ cũng nhanh chóng đi theo, cùng nhau đi ra ngoài Tinh Kì Bát.
Ôn Lương ngồi trong xe của Phó Ngự Phong, nhất thời cảm thấy choáng váng. Cô hơi lo lắng, không biết Khổng Tự Bạch đi đâu vào lúc này. Trong khoảng thời gian đó vào tháng 8, ôn Lương
biết tin từ Khổng Tự Bạch rằng ngay sau khi công việc của anh ta ở Hà Lan kết thúc, anh ta sẽ đặt chuyến bay nhanh nhất để bay về Trung Quốc, và điểm dừng đầu tiên là Đông Thành.
Ôn Lương cảm thấy rất áy náy, về phần Khổng Tự Bạch, dường như cỏ có rất nhiều ngoại lực ở phía sau, mỗi lần cố gắng đến gần anh ta đều bị ai đó kéo lại một cách quyết liệt, khiến cả hai đều bầm dập.
Phó Ngự Phong cảm giác được Ôn Lương có gì đó không ổn, vẻ mặt thay đổi, nhìn cô hỏi:
“Không thoải mái sao?” ôn Lương lắc đầu ngồi thẳng dậy, trên người cô đang mặc hôm nay ở Tinh Kì. Ôn Lương dùng sức, quấn chặt lấy toàn thân, nhưng dù vậy, cô vẫn rùng mình vì lạnh .
Phó Ngự Phong cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ồn, anh cau mày dữ dội, tiến lên kéo cánh tay của ôn Lương.
“Làm sao vậy!”
Đầu óc Ôn Lương càng ngày càng choáng váng, môi dưới bị chính mình cắn, thân thể run lên, co rút chặt lại thành một quả
bóng.
Phó Ngự Phong vội vàng đứng dậy, tiến lên một bước ôm lấy thân thể cô, ngay lúc đó ôn Lương cúi đầu yếu ớt đập mạnh vào vai Phó Nguwj Phong.
Phó Ngự Phong hai mắt vừa định trừng trừng, anh hét lên ở ghế trước:
“Gọi bác sĩ Lý đến, bảo anh ta đến biệt thự Nam Sơn ngay lập tức!”
Dịch Phàm bị Phó Ngự Phong như vậy làm cho hoảng sợ, vừa
quay đầu lại thì đã thấy, ôn Lương đang bất tỉnh nằm trong vòng tay của chủ tịch, đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng đáp ứng, nhanh chóng bấm số của bác sĩ gia đình.
Phó Ngự Phong giơ tay thăm dò đầu Ôn Lương, hai tay nóng đến mức lòng bàn tay đỏ bừng, ôn Lương vẫn cắn chặt mối dưới trong giấc ngủ, toàn thân rét run. Thấy vậy, Phó Ngự Phong nhấc cả người cô khỏi ghế đặt vào lòng, siết chặt cánh tay, dùng áo khoác ôm lấy thân thể cỏ, nói nhỏ:
“Cố lên một chút, sẽ tới ngay thôi. ”Phó Ngự Phong ôm Ôn Lương, lông mày không hề buông lỏng. Thân thể nhỏ bé trong tay anh quá nhẹ, ước chừng không có thịt trên tay. ôn Lương đã bất tỉnh, cuối cùng cũng tìm thấy chút hơi ấm trong vòng tay của Phó Ngự Phong, cô cúi người thật mạnh vào vòng tay anh , cơ thể cô cũng không còn run rẩy.
Trái tim của Phó Ngự Phong như bị kim châm, anh hung hăng liếc nhìn người lái xe trước mặt, trầm giọng nói:
“Lái nhanh lên!”
Người lái xe cũng căng thẳng, nghe được lời nói của ông chủ phía sau, hắn ta nghiến răng nghiến lợi lái xe nhanh chóng về phía biệt thự Nam Sơn.
Tại biệt thự Nanshan, bác sĩ Lý là bác sĩ gia đình phụ trách việc hồi phục thể chất của Phó Ngự Phong, đã đến biệt thự Nam Sơn trước lịch trình.
Sau khi xe của Phó Ngự Phong đến, anh cũng không nhờ ai giúp đỡ, tự mình cởi áo khoác ngoài quấn quanh ôn Lương, xuống xe nhanh chóng chạy lên lầu cùng người trên tay.
“Bác sĩ Lý, mau đi với tôi!”
Dịch Phàm đi theo Phó Ngự Phong từng bước, khi nhìn thấy bác sĩ Lý vẫn đứng trong sảnh với vẻ mặt kinh ngạc, cậu vội vàng nhắc nhở.
Bác sĩ Lý nhanh chóng đáp lại và đi theo Dịch Phàm lên lầu.
Phó Ngự Phong tay trong tay trở về phòng với ôn Lương .
Biệt thự Nam Sơn nằm ở một vùng hẻo lánh và không có ai xung quanh nên hơi lạnh hơn những nơi khác. Vì vậy, hệ thống sưởi trong biệt thự thường được bật 24/24, ngay khi bước vào mọi người đã cảm thấy sảng khoái.
Phó Ngự Phong không có thời gian để suy nghĩ nữa, anh đặt ôn Lương lên giường, xoay người để bác sĩ khám.
Dịch Phàm chạy đến với bác sĩ Lý, bác sĩ Lý đã lớn tuổi rồi, lâu lắm rồi không được tung tăng như thế này, mới chạy được hai bước thì đã hụt hơi.
“Lại đây cho cô ấy xem, cô ấy đột nhiên ngất xỉu trong xe, sau đó toàn thân run rầy, kêu lạnh.”
Bác sĩ Lý bình tĩnh lại, bước tới thế chỗ cho Phó Ngự Phong, ngồi ở bên giường, lấy đồ ra và kiểm tra lại lần nữa, quay sang Phó Ngự Phong và nói:
“Đó là viêm phổi cấp tính.”