Mặc dù lúc bình thường Dịch Phàm không kiềm chế được, thậm chí còn có hành động ngây thơ, nhưng dù sao cậu cũng đã ở bên cạnh Phó Ngự PHong luyện tập nhiều năm rồi, và anh rất tin tưởng vào những gì cậu đã nói và đã làm.
Khổng Tự Bạch bảo vệ chặt chẽ Ôn Lương ở phía sau, và nhìn chằm chằm vào Phó Ngự Phogn đang ngồi trên xe lăn một cách hung tợn.
“Phó Ngự Phong, đừng nghĩ làm
gì A Lương!”
Nhìn thấy tình cảnh này, Hà Mạn hét lên, bước tới, chỉ vào Khổng Tự Bạch và mắng, “Này, cậu thật là không biết xấu hổ, rõ ràng đã biết đấy Ôn Lương có chồng mà còn móc ngoặc với cô ta. Trông cậu bộ dạng cũng không tệ, làm sao lại có thể đói bụng ăn quàng như vậy! Tôi khuyên cậu thức thời thì buông con nhãi kia ra, nói cách khác!”
Khổng Tự Bạch trán bốc khói tức giận, anh ta rất muốn đá bay con chuột chù này, càng lúc càng hỗn loạn, càng thêm náo loạn, thật sự rất khỏ chịu.
Nhưng Phó Ngự Phong không có ý định bước tới để ngăn cản anh ta, anh nhìn chằm chằm vào ôn Lương phía sau Khổng Tự Bạch, và giọng nói của anh rất trầm.
“Còn chưa tới?”
Ôn Lương giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển sâu, bị sóng xô qua một bên, cả người đã phờ phạc, không thấy được dung mạo ban đầu.
Cô cắn môi dưới, đột nhiên mỉm cười và nói với Khổng Tự Bạch:
“Anh Tự Bạch, đừng làm thế nữa.
Phó Ngự Phong và em được công nhận hợp pháp, và chúng em không thể thay đổi điều đó. Anh nên quay lại đi. Chuyện hôm nay cảm ơn vì vấn đề này.”
Khổng Tự Bạch đã bị sốc một lúc.
“A Lương!” ôn Lương không muốn liên lụy Khổng Tự Bạch. Cô sinh ra trong gia đình họ ôn, phải gánh chịu mọi thứ là điều đương nhiên, nhưng Khổng Tự Bạch thì vô tội, anh ta là một người tốt, khi đi trên đường là một chàng trai đẹp trai, khi anh ta nở nụ cười với người khác như ngọc trên
đường, mỹ nhân không chịu nổi xúc động, làm sao có thể nguyện ý kéo anh vào thùng thuốc nhuộm lớn này?
Ôn Lương không nghe lời của Khổng Tự Bạch, chỉ cười với anh ta, sau đó cắn môi, từng bước chậm rãi đi đến bên cạnh Phó Ngự Phong.
Thấy vậy, Dịch Phàm đã đứng lại phía sau Phó Ngự Phong, dùng hai tay giữ chặt chiếc xe lăn.
Khoảng cách càng gần, trên mặt ôn Lương càng thêm sưng đỏ.
Phó Ngự Phong đôi mắt tối sầm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cõ, hỏi từng chữ một.
“Ai đánh?”
Ôn Lương không muốn nói tới, cắn môi rối rít nói.
“Phó Ngự Phong, tôi đã hứa sẽ tặng căn nhà này cho chú và thím của tôi rồi. Nếu có thời gian, mong anh có thể giúp tôi làm thủ tục chuyển nhượng với họ.”Đôi mắt Phó Ngự Phong nheo lại, anh liếc nhìn căn nhà và nhìn thấy cả phòng lộn xộn, nhất thời đôi mắt trở nên khát máu.
“Không muốn?”
Anh trầm giọng hỏi, liếc nhìn Hà Mạn đang ở bên cạnh anh với khuôn mặt sạch sẽ, trái tim anh đau thắt lại. ôn Lương không lên tiếng ngay, chỉ ngẩng đầu nhìn đồ đạc xung quanh, bởi vì Hà Mạn đột nhập, căn nhà dường như đã bị kẻ trộm đột nhập vào, những bức tranh cô vẽ trước đây đều được treo khắp tường, hoặc là sưu tầm từ các cuộc triển lãm nghệ thuật nổi tiếng. Những bức tranh quý đã qua giờ đều bị vò nát thành một quả bóng ném xuống đất như rác, nhìn chúng mà đau lòng.
“Thím thích thì đưa cho bàấy.”
Ôn Lương cúi đầu, thầm nói những lời này.
Hà Mạn ở bên đã lộ ra vẻ hưng phấn, nhìn Phó Ngự Phong, không khỏi nói:
“Ôn Lương, cô gái đáng chết này, không biết cô ta đã ăn trộm bao nhiêu tiền của nhà tôi, nhưng cô ta bí mật mua một ngôi nhà ở đây. Haha … Ngự Phong a, anh không phiền nếu tôi lấy lại ngôi nhà này đúng không? “Bàn tính của Hà Mạnn rất tốt, sau khi trải qua phổ cập của ôn Như Mộ, bà
ta cũng đã có hiểu biết nhất định về tài sản rồng của Phó Ngự Phong, hơn họ tưởng tượng rất nhiều, những người nhiều tiền hơn thì chỉ là một căn hộ nhỏ,
Phó Ngự Phong chắc sẽ không quan tâm.
Phó Ngự Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ôn Lương, nhưng sắc mặt của anh không trở nên dịu dàng vì sự nhượng bộ của cô mà ngược lại càng đen hơn.
“Bà Ôn, bà có thể về trước đi. Tôi đã giao căn nhà này cho Lương Lương, không liên quan gì đến
nhà họ Ôn. Tôi không có dự định giao căn nhà này cho bà.”
Phó Ngự Phong nói, giọng nói lạnh lùng không hề cỏ độ ấm.