Nhưng còn chưa kịp đi tới, một bàn tay đã trực tiếp túm lấy cánh tay Ôn Lương.
Bước chân ôn Lương dừng lại.
Đôi mắt Phó Ngự Phong nheo lại, anh nhìn Khổng Tự Bạch bên cạnh một cách nguy hiềm, đây là lần đầu tiên Dịch Phàm nhìn thấy tia sát khí trong mắt anh một cách rõ ràng như vậy.
Khổng Tự Bạch nhìn vào mắt Khổng Tự Bạch mà không có chút sự hãi.
“Phó Ngự Phong, anh hoàn toàn không thể bảo vệ cô ấy. Nếu đã như vậy, tại sao anh lại ở đây để làm anh hùng!”
Anh ta kéo cánh tay của ôn Lương lại và nói với ôn Lương,
“A Lương, đừng đến đó. Phó Ngự Phong là kẻ dối trá . Bọn họ là cùng một nhóm!”
Ôn Lương nghe vậy, thần sắc có chút mất tự nhiên nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay Khổng Tự Bạch, lo lắng nói:
” Anh Tự Bạch…”
Với sức mạnh của đôi tay, anh ta kéo toàn bộ cơ thể của cô về phía sau một chút và nói:
“A Lương, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để bọn họ làm gì em đâu.”
Vừa dứt lời, anh ta đã nghe thấy tiếng khịt mũi nhẹ từ Phó Ngự Phong ở đằng kia.
Khổng Tự Bạch có lửa giận trong mắt, anh ta nhìn Phó Ngự Phong, tức giận nói:
“Phó Ngự Phong, đừng tưởng rằng chỉ dựa vào một tờ giấy
đăng ký kết hôn vô nghĩa đó là anh có thể trói buộc A Lương ở bên cạnh mình! Có tôi ở đây, không thể nào. .! ”
Phó Ngự Phong nhướng mày nói với Khổng Tự Bạch, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào ôn Lương.
“Những gì Phó Ngự Phong tôi muốn, chưa có ai có thể cướp từ tay tôi. Dịch Phàm, đưa phu nhân lại đây.”
Dịch Phàm nhanh chóng đáp lại, buông tay vịn của chiếc xe lăn và bước về phía trước, đối mặt với Khổng Tự Bạch nói,
“Anh Khổng, làm phiền anh buông tay ra!”