Nghe vậy, Phó Ngự Phong hơi giật mình, suy nghĩ một chút rồi trực tiếp cau mày.
“Không phải thông tin tài khoản của cô ấy đã bị khóa rồi, tại sao vẫn bị lộ ra ngoài?”
Phó Ngự Phong hỏi.
Không phải anh không để ý đến Ôn Lương, ngược lại đối với bà Phó, người được pháp luật công nhận, ngoài mặt anh không rõ ràng, nhưng trong lòng luôn nhói lên, thật sâu bị đè ép, anh đã âm thầm chú ý đến công việc của cô.
Kể từ lần cuối cùng ăn tối với ôn Như Mộ, Phó Ngự Phong đã đoán được với loại người của mình, có thể sẽ phát hiện ra phiền phức từ Ôn Như Mộ, nên đã bí mật xóa sạch thông tin trong tài khoản của cô ra khỏi ngân hàng, đẻ những người khác không còn nơi nào để điều tra.
Ôn Lương là người nhà họ ôn, dù Ôn Như Mộ có phủ nhận thế nào đi chăng nữa, dù có áp bức và bóc lột cô nghiêm trọng đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Ôn Lương phải học cách bảo vệ
những gì cô đáng có.
Đây là câu hỏi mà Phó Ngự Phong nghĩ đến khi mới bắt đầu, tại sao anh biết ôn Lương ở ôn thị không tốt, lại không hề nghĩ tới việc buông tha cho cô.
Dịch Phàm lo lắng nuốt nước bọt, khí thế của Phó Ngự Phong rất mạnh, nhìn sâu vào lòng người.
Cậu đành bất lực nói.
“Chủ nhật hôm nay cô ôn đưa người về, còn bị người của ôn Như Mộ theo dõi. Bây giờ đang bị nháo loạn ở Tinh Kì Bát.”
Cậu không dám nói là ôn Lương đã đưa một người đàn ông tới Tinh Kì Bát, nếu không lấy tính tình của Phó Ngự Phong, nói không chừng hiện tại sẽ đi lấy búa trực tiếp đôi tên gian phu kia.
“Hà Mạn đã qua rồi?”
Phó Ngự Phong nhíu mày thật chặt, nghĩ đến việc Hà Mạn làm cho người khác khó có thể mở miệng ở ôn trạch, mặt mày không thể che giấu sự chán ghét đối với Ôn Lương, nghĩ bằng mũi, anh cũng biết bà ta sẽ không nói lời nào tốt đẹp với ôn Lương.
“Vâng, vừa rồi quản lý Tinh Kì Bát gọi điện cho tôi, nói rằng ôn phu nhân bây giờ đang la lối ở ngoài cửa, thật là xấu xa.”
Cậu lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt của Phó Ngự Phong, hy vọng lúc này anh sẽ vội vàng chạy tới giúp ôn Lương ra khỏi vòng vây này, mặt khác cứ cầu mong anh đừng đi vì sợ chuyện tình cảm giữa cô ôn và kẻ ngoại tình sẽ bị công khai.
Phó Ngự Phong nghe thấy trong lời nói của cậu có cái gì đó, không khỏi hơi nheo mắt lại, nhìn Dịch Phàm đầy phẫn nộ, trầm giọng hỏi:
“Cô ấy ở Tinh Kì Bát xảy ra chuyện, vì sao quản lí lại gọi điện thoại cho cậu?”
Cổ Dịch Phàm đột nhiên cứng lại, cậu chậm rãi quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn Phó Ngự Phong, ngượng nghịu cười, trong đôi mắt càng ngày càng đen của Phó Ngự Phong, cậu rốt cuộc không kim được thất bại.
“Đúng vậy… Đó là lần cuối cùng tôi đưa cô Ôn về Tinh Kì Bát. Tôi chào hỏi quản lý và nhờ anh ta giúp đỡ chú ý một chút.”
Phó Ngự Phong hờn giận.
“Dịch Phàm, không phải tôi đã bảo cậu đừng quá nhiều chuyện sao? Cậu coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?”
Dịch Phàm vội vàng kêu lên cầu xin. “Chủ tịch, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi một lần. Tôi cũng nhìn thấy cô ôn ở nhà một mình, xung quanh cô ấy không có bạn bè. Luôn luôn không an toàn, cho nên lần này tôi tự ý làm việc. Tôi hứa trong tương lai tôi sẽ không dám can dự vào việc riêng của ngài nữa. Ngài tha thứ cho tôi ddi!”
Cậu kêu lên đầy ủy khuất, trong
mắt Phó Ngự Phong, cậu giống như một con chồn kiêu căng chỉ biết vẫy đuôi và lừa đảo.
“Cũ rích!”