Ôn Lương khẽ mím môi. Một thời gian trước, Phó Ngự Phong đã yêu cầu Dịch Phàm giải thích cho cô, nói rằng ôn Như Mộ đã nghi ngờ rằng cỏ cỏ một số tiền tiết kiệm, và cảnh báo cô không nên
quay lại trong thời gian này vào thứ bảy chủ nhật. Nhưng trong tình huống hiện tại, tự nhiên không thể để cô đưa Khổng Tự Bạch về biệt thự Nam Sơn.
Trong lòng cô cảm thấy có chút may mắn, lại ngẩng đầu lên, nói với Khổng Tự Bạch:
“Em sống ở Tinh Kì Bát.”
Khổng Tự Bạch khẽ gật đầu, lo lắng ôm lấy bờ vai ôn Lương đi đến bên đường chặn một chiếc xe.
Lúc hai người đến Tinh Kì Bát, tinh thần ôn Lương mới khôi phục lại một chút, sau khi gió ấm thổi vào taxi vừa rồi, toàn thân cô nóng lên, thân thể bắt đầu không tự chủ được run lên.
Khổng Tự Bạch vào trong căn hộ, đặt người lên sô pha, tìm cái ấm trên bàn, lo lắng hỏi ôn Lương:
“A Lương, chờ anh một chút, anh nấu chút trà nóng cho em uống”
Ôn Lương rùng mình, cắn môi dưới gật đầu, không quên chỉ vào phòng bếp:
” Anh Tự Bạch, đó là phòng bếp, anh có thể đến đó lấy.”
Khổng Tự Bạch mím môi .
“Anh biết rồi, em cứ thoải mái một lát đi, anh sẽ lập tức làm xong đây.”
Khổng Tự Bạch lấy nước đun sôi, rót cho Ôn Lương một cốc, để cô ấm trong tay, đi đến bên cạnh xoay người bật hệ thống sưởi sàn. Làm xong tất cả chuyện này, anh ngồi xuống bên cạnh ôn Lương.
Ôn Lương mới uống mấy ngụm
nước đun sôi, thân thể hơi nóng lên, Khổng Tự Bạch còn đi lấy một cái chăn nhỏ đắp lên người cô, lo lắng nhìn cô.
Ôn Lương uống mấy ngụm nước liền nhịn không được run rẩy, liếc nhìn Khổng Tự Bạch, cười nói:
“Anh Tự Bạch, anh đừng lo lắng, em không sao.”
Cô bé có biết không, khuôn mặt sưng tấy lên rồi mà cô vẫn mỉm cười, còn tệ hơn là khóc.
“Được rồi, đừng cười, A Lương, hộp thuốc của em đâu? Anh đi
lấy thuốc bôi lên mặt em một chút.”
Ôn Lương chỉ vào một góc phòng khách.
“Nó ở ngăn bàn thứ hai ở đó.”
Khổng Tự Bạch tới chỗ cô chỉ, lấy hộp thuốc ra, lấy thuốc mỡ chống sưng tấy, nhẹ nhàng thoa lên mặt Ôn Lương.
“A Lương, ai đã đánh em ra thế này?”
Khổng Tự Bạch hỏi với ánh mắt đau khổ. Khi cô gái trước mặt
từng cười, đôi mắt như có những vì sao trên trời vỡ tan, vậy mà bây giờ ngồi bên cạnh cô lại mang theo vết sẹo, vết sẹo.
“Là chú của em. Vì chuyện gia đình, không có chuyện gì.”
Ôn Lương hùng hổ nói, trên mặt còn mang theo ý cười.
Khổng Tự Bạch biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng anh ta thấy ôn Lương không muốn nói thêm, nên cũng không hỏi thêm.
Sau khi Khổng Tự Bạch làm xong
tất cả những điều này, cuối cùng anh cũng có cơ hội quan sát căn hộ.
Căn hộ này của ôn Lương là một căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách, một căn hộ nhỏ điển hình, nhưng do cô trang trí tinh tế nên cả căn hộ đều tràn ngập sự ấm áp.
Khổng Tự Bạch nhìn kỹ hơn thì thấy trên bàn bên cạnh có một hạt bụi, giọng nói của anh ta có chút ngạc nhiên. “A Lương, gần đây em không sống ở đây sao?”
Ôn Lương thân thể hơi sững lại
khi nghe thấy lời nói đó, sau đó lắc đầu nói:
“Không phải, gần đây em đang sống ờ biệt thự Nam Sơn.”