Khi ở Hà Lan, sau khi biết mối quan hệ hôn nhân của ôn Lương và Phó Ngự Phong, Khổng Tự Bạch đã cố ý vô tình hỏi về chuyện của Phó Ngự Phong ở Hà Lan .
Kết quả khiến anh ta rất ngạc nhiên. Phó Ngự Phong không phải là người Hà Lan. Anh có một khuôn mặt phương Đông đặc biệt, khiến anh nổi bật trong đám đông, nhưng anh lại là một người châu Á. Anh đã ờ Hà Lan được vài năm và công việc kinh doanh của anh rất phát đạt. Các tập đoàn xuyên quốc gia dều tranh giành hợp tác với anh . Với cái
tâm nghề nghiệp như vậy, Khổng Tự Bạch, người đã quen nhìn thấy những nhân vật kiệt xuất ở mọi tầng lớp trong xã hội, không khỏi cảm phục anh trong lòng.
Nhưng Khổng Tự Bạch không cảm thấy rằng mình đã thua anh. Sau khi giải quyết công việc ở Hà Lan, anh ta dành hết thời gian để trở về Trung Quốc, lần đầu tiên anh ta đến thành phố không phải là thành phố nơi anh ta sinh sống, mà là thành phố nơi ôn Lương sống. Khổng Tự Bạch đã từng đến Đông Thành trước đây, thậm chí lần này đến Hà Lan, anh ta đã đi máy bay ở Đông Thành,
nhưng không hiểu sao anh ta luôn cảm thấy khi đến Đông Thành lần này, cảnh vật ờ đây rất đẹp, ngay cả với hơi thở của thành phố cũng có một cảm giác khiến anh ta hạnh phúc.
Khổng Tự Bạch cảm thấy mình thật bất đắc dĩ. Sau khi gặp một cô gái như ôn Lương, tâm trí anh ta dường như tràn ngập cô, anh ta muốn liên quan đến cô bất cứ khi nào anh ta làm bất cứ điều gì.
Khổng Tự Bạch hơi nhướng trán cười lắc đầu, trong khi anh ta đang bình thản nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ thì một bóng người
lọt vào tầm mắt anh ta.
Người phụ nữ không mặc áo khoác. Vào mùa đông lạnh giá tháng mười hai, gió lạnh thổi tạt vào đầu, người đi đường vội vã nhưng dường như cô không hề cảm thấy lạnh, nhìn trong trạng thái xuất thần.
“A Lương!”
Khổng Tự Bạch kéo xuống cửa kính ô tô và hét lên về phía con đường bất kể hình ảnh của anh ta như thế nào. Chỉ cần liếc mắt một cái, anh ta có thể nhận ra người không kìm lòng được
chính là Ôn Lương, ôn Lương dường như mơ hồ nghe thấy giọng nói của Khổng Tự Bạch, cỏ thất thần liếc nhìn xung quanh, đằng xa nhìn thấy một bóng người cao lớn, mặc kệ xe cộ trên đường, nghĩ đến bản thân lại điên cuồng chạy tới, nước mắt tức tưởi.
Mờ hai mắt..
“A Lương, sao em không mặc áo khoác, nếu lạnh thì phải làm sao!”
Khổng Tự Bạch liều mạng chạy đến bên cạnh ôn Lương, chạm vào cánh tay cô, bị cái lạnh giá
trên đó đâm vào, vội thu tay lại.
Anh ta không chút do dự cởi áo khoác, quấn chặt Ôn Lương từ trong ra ngoài, giọng nói vừa lo lắng vừa bất lực:
“Sao em ngốc thế! Mùa đông không mặc áo khoác, anh không muốn chết à! Hả! ”
Ôn Lương ngẩng mặt mờ mịt nhìn Khổng Tự Bạch, miệng đã đông lại tím tái, nhưng dường như đã quên mất cơn lạnh mà hét lên.
“Anh Tự Bạch, anh về rồi à?”
Khổng Tự Bạch lộ vẻ kinh ngạc, nhìn nửa khuôn mặt gần như sưng tấy của ôn Lương, không nhìn ra được hình dạng ban đầu.
” A Lương, em … mặt của em là Phó Ngự Phong làm sao? Có phải anh ta đánh emkhông? Anh sẽ đến gặp anh ta để giải quyết! Tên khốn này!”
Khổng Tự Bạch phẫn nộ lên đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi mắng Phó Ngự Phong, nhìn Ôn Lương nói:
“A Lương, hắn sống ở đâu, nói cho anh biết, anh hiện tại đi tìm
tên khốn này để giải quyết!”
Ôn Lương lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói vô cùng khàn khàn.
“Anh Tự Bạch, anh nhầm rồi, Phó Ngự Phong không đánh em.”
Phó Ngự Phong sững sờ một lúc, nhìn về phía ôn Lương, tức giận hỏi:
“Ai? A Lương, nói cho anh biết, Anh đi lấy lại công bằng cho em !
Ôn Lương cúi thấp đầu xuống, tự giễu nở nụ cười nói:
” Anh Tự Bạch, trước theo em về nhà ngồi đi. Việc này em sẽ nói với anh sau.”
Nghe thấy cô nhắc tới, Khổng Tự Bạch hoàn hồn, vội vàng kéo áo quần bọc kín ôn Lương, nói:
“A Lương, sm nói đúng, nhà của em ở đâu, anh đưa em về nhà trước.”