ôn Lương nhíu mày.
Chú đặc biệt đi tìm cô trong giờ làm việc, chính là đoán được cô sẽ không làm trái lời ông ta trong giờ làm việc.
Chắc chắn rồi, ngay khi giọng nói của Lưu Đào rơi xuống, ôn Lương nhìn lên và thấy tất cả những người trong văn phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía mình.
Có những ánh mắt đố kỵ, ghen tị và thăm dò, tất cả đều khiến cô cảm thấy khó chịu.
cắn môi, miễn cưỡng đứng lên, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lưu Đào:
“Chủ tịch tìm tôi có việc gì?”
Lưu Đào vẫn còn nhớ rõ ràng vừa rồi là vì vị đại tiểu thư này mới khiến hắn bị chủ tịch đá kịch liệt, nghĩ đến đây, hắn nhìn ôn Lương ánh mắt rất không kiên nhẫn.
“Làm sao tôi biết được chủ tịch! Cô nên nhanh lên, để chủ tịch đợi lâu sẽ không tốt.”
Ôn Lương không muốn đi chút
nào, huống chi là phòng làm việc của Ôn Như Mộ, còn có một ôn Noãn, ngay cả khi ông ta ở một mình, cũng đã là một rắc rối lớn.
“Thư ký Lưu, xin anh nói với chủ tịch rằng tôi có việc còn chưa hoàn thành. Nếu có việc gì thì để tan tầm nói sau.”
Lưu Đào sửng sốt. Xung quanh có tiếng thờ hổn hển vang lên, ánh mắt của những người xung quanh đều nhìn về phía ôn Lương là không đúng.
ôn Lương an tĩnh ngồi trở lại chỗ của mình. Ý của cô rất đơn giản,
cô chắc chắn ôn Như Mộ sẽ không dám sa thải cô! Việc ôn Lương vào công ty là do ôn Hữu Tranh tự mình sắp xếp. ôn Như Mộ lúc đó cũng có mặt, nghe được lời của Ôn Hữu Tranh, sắc mặt đen như mực, nhưng là không dám làm trái lời lão nhân gia thế lực, chỉ có thể bí mật đè lại Ôn Lương, ngăncô chạm vào lớp cốt lõi của công tỵ.
Lưu Đào mặt đen như nước nhìn Ôn Lương, không ngờ vị đại tiểu thư chưa từng được sủng ái này lại không biết điều như vậy.
Ôn Như Mộ gần đây tính tình
càng ngày càng cáu kỉnh, nếu như bây giờ ôn Lương không đi theo thì anh ta sẽ là người xui xẻo.
“Cô Ôn, chủ tịch không thích người khác làm trái ý mình. Hơn nữa, ông ấy yêu cầu cô đi vì công việc, cô nên hợp tác đi!”
Anh ta đã chuyển đến công việc rồi, nếu không đi nữa, thì thật sự không hay lắm.
Ôn Lương cắn chặt môi dưới, trước đây cô chưa từng khó chịu như vậy.
“ôn Lương, tốt hơn hết cô nên đi một lát, phòng khi chủ tịch thực sự có việc gì với cô?”
“Đúng vậy, ôn Lương, cô đi đi, thư ký Lưu đã đích thân tới mời cô, có thể làđang vội.”
” Đúng vậy, Lương Lương, cô nên đi đi. Chủ tịch rất nóng tính. Nếu cô không đi, ông ấy sẽ càng tức giận. Nếu trực tiếp đến gặp cô thi phải làm sao? ”
Người xung quanh đều khuyên bảo như thế, sắc mặt cô tái nhợt, khẽ ngẩng đầu nhìn Lưu Đào.
“Tôi đi cùng anh.”
Đứng ở trong thang máy, trong lòng Ôn Lương không khỏi chuyển động, đoán xem lúc này Ôn như Mộ tìm cô có chuyện gì.
Lưu Đào cũng không có nhìn kỹ cô, khi lên đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, anh ta bước ra ngoài trước, lần này anh ta thậm chí không muốn nói một lời với Ôn Lương.
Ôn Lương lặng lẽ nhìn lên văn phòng chủ tịch, hít sâu một hơi rồi đi tới.
Cô giơ tay gõ cửa, nghe thấy tiếng “mời vào” liền đầy cửa bước vào.
Ôn Lương bình tĩnh liếc nhìn xung quanh, nhưng ngạc nhiên là không thấy bóng dáng ôn Noãn nào.
Thông tin của Hâm Hâm có sai không?
Ôn Lương thầm nghĩ, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, giọng nói của Ôn Như Mộ đã truyền đến:
“Sao lâu như vậy mới lên!”