Phó Ngự Phong khẽ ậm ừ không nói gì.
Nhìn thấy hai người đều ăn mặc bụi bặm, má Trương mạnh dạn bước tới và nói với Phó Ngự Phong,
“ Phó tiên sinh, bữa trưa đã sẵn sàng, ngài có muốn phục vụ ngay không?”
Phó Ngự Phong ngẩng đầu lên xuy một tiếng, nhưng anh không cố ý trêu chọc anh, nhẹ giọng nói:
“Má Trương vất vả rồi, dọn đồ ăn đi.”
Má Trương đáp rồi đi xuống dọn đồ ăn, Dịch Phàm lập tức nở nụ cười.
“Tôi biết chủ tịch đau lòng tôi.”
Phó Ngự Phong chế nhạo.
“Giờ đã biết thì sau khi ăn tối đi làm đi! Tập đoàn Đôgn Phong là sản nghiệp của lão gia tử, nhóm nội bộ hỗn tạp quá lâu rồi!”
Dịch Phàm bất đắc dĩ đáp lại, vừa lúc này, má Trương run rẩy bưng món ăn lên một cách hoành tráng, cậu “Ai ui” một tiếng, vội vàng tiến lên đón lấy đĩa từ tay má Trương, chăm chú nói:
” Tay nghề của má Trương là tốt nhất, đến đến, con thích ăn nhất món má Trương nấu, con giúp ngài dọn món! ”
Phó Ngự Phong chỉ lười biếng liếc nhìn cậu, anh đã quen với hiện tượng này.
ôn Lương cảm thấy hôm nay mình đi ra ngoài hẳn là không
xem hoàng lịch.
Khi vừa đến công ty, Vương Ham đã tiến lại gần cô và nói một cách bí ẩn,
“Lương Lương, cô có biết không? Con gái của sếp chúng ta đang ở đây! Nghe nói bây giờ cô ta đang làm nũng với sếp trên lầu đó!”
Ôn Lương đang sử sang văn kiện một chút.
Ôn Noãn khiến người khác bối rối thì không sao, nhưng ôn Lương có thể thấy rõ bản chất thật của côta. Ôn Noãn không thích học,
khi còn học trung học cơ sở, đã ăn mặc như một chị đại, ở chung lẫn lộn với một nhóm thanh niên lêu lỏng, bị Ôn Như Mộ bắt gặp vài lần, hung hăng đánh cho một trận mới chịu thành thật. Nhưng cô ta cũng chỉ thành thật ngoài mặt.
Cô ta rõ ràng là có khuôn mặt khả ái, nhưng lại thích trang điểm đậm, vào mùa đông, cô ta mặc quần áo hở hang, khuôn mặt xinh đẹp không nhìn ra được nguyên bản, đứng ở trước mặt ôn Lương, cô ta kiêu ngạo mắng mỏ cô là đứa nhỏ không có cha mẹ.
Từ khi biết chuyện lần trước, tình cảm của cô đối với ôn Noãn rất hạn chế, nghe nói cô ta đến công ty, cô chỉ thấy kinh ngạc, trong nháy mắt liền bắt đầu lo lắng cho bản thân. Sau khi ở chung nhiều năm như vậy, ôn Như Mộ là người như thế nào, cô rất rõ ràng. Lần này, vì mình, Phó Ngự Phong đã làm cho ôn Như Mộ mất mặt nhiều như vậy ờ Ngọc Sảnh Cảnh Đường, ôn Lương dùng mũi biết ông sẽ không thẻ nuốt được cục tức này.
Ôn Như Mộ luôn bắt nạt kẻ mềm và sự kẻ cứng, Phó Ngự Phong ôn ta nhất định không dám động,
nhưng cô có thể không.
Quả nhiên, dường như để xác nhận suy nghĩ của cô, ngay sau đó, giọng nói của Lưu Đào vang lên trong phòng làm việc: “ôn Lương, chủ tịch mời cô đến phòng làm việc của ông ấy!”