Xe của Phó Ngự Phong xuất hiện, hắn sẽ lao lên. Bàn tính của Chiêm Bác Ân rất tốt, kế hoạch rất chi tiết, hắn đã nghĩ hết rồi, nếu kế hoạch thành công thì tin tức sẽ trở về với Ngô Thừa Đông, hắn đã giúp Ngô Thừa Đông có được tập đoàn Đông Phong và giúp anh ta giải quyết vấn đề Phó Ngự Phong.
Đây là một rắc rối rất phiền toái, hắn cũng có trong tay một số bằng chứng chính về tội ác của Ngô Thừa Đông. Việc tống tiền
anh ta là không thành vấn đề.
Khi đã cỏ tiền trong tay, hắn sẽ đưa gia đình người thân bay cao bay xa, không bao giờ đặt chân đến ranh giới Đông Thành nữa. Nếu hắn thất bại thì cũng không có vấn đề gì, dù sao trước khi bắt đầu, Ngô Thừa Đông cũng đã ghi một ngàn vạn đã hứa với hắn vào thẻ của hắn, cộng với 30 ngàn vạn trước đó hắn đã giúp anh ta lên vị trí chủ tịch. Hắn có thể được được coi là một người giàu có . Nếu Phó Ngự Phong không chết, vậy hắn cũng không cần phải ngồi tù, tìm người khác thay thế sau đó đến một địan phuonsg
mai danh ẩn tích, chưa hẳn chưa phải là chuyện tốt.
Chiêm Bác Ân rất rõ ràng Phó Ngự Phong và Ngô Thừa Đông đều không phải là chủ nhân dễ chọc, không thể mong đợi hai người họ đối xử tốt với hắn, cách duy nhất là rời đi sớm mới là thượng sách.
Hắn nghĩ đến một ngàn khả năng, nhưng Chiêm Bác Ân lại không bao giờ tưởng tượng được rằng đợi cả tiếng đồng hồ cũng không thấy bóng xe của Phó Ngự Phong!
“Làm sao vậy! Không phải nói anh ta nhất định sẽ đi qua con đường này sao?”
Chiêm Bác Ân không thể ngồi yên, hỏi tên côn đồ trên ghế lái với vẻ lo lắng không che giấu được trong mắt.
‘Thư ký Chiêm, lúc nãy tôi nhận được tin anh ta sắp đến thành phố. Con đường này là con đường duy nhất để đi, nếu tính thời gian thì chắc là tới nơi rồi!”
“Nhanh, gọi người qua đó xem Phó Ngự Phong có ở đó không!”
Người đàn ông vừa nghe lời này đã nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
“Này, đúng rồi, bên các người có chuyện gì sao? Không phải nói Phó Ngự Phong đã ra ngoài sao? Người đâu? ”
” Cái gì? Anh ta không đến nội thành?”
Chiêm Bác Ân nghe người bên cạnh nói, trái tim hắn như chìm xuống đáy.
Phó Ngự Phong không đến.
Anh ta không đến, có hai khả năng, thứ nhất là anh ta đột nhiên không muốn ghé thăm trụ sở Hà Ngạn, hoặc có chuyện gì đó đột ngột xảy ra khiến anh ta phải vội vàng trở về. Điều thứ hai là không tốt, Phó Ngự Phong hẳn đã nhận ra hành động của bọn họ và không quay về.
Mà Chiêm Bác Ân có một trực giác rất mạnh, Phó Ngự Phong đã biết điều gì đó!
Ý nghĩ này khiến hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, một luồng khí lạnh phả vào trán, giờ phút này cũng không quan tâm đến cái gì, hắn lo lắng nói:
“Trờ về đi, nhanh lên, chúng ta phải trở về!” Tài xế cũng trùng hợp cúp máy điện thoại, Chiêm Bác Ân nhìn thấy biểu hiện không bình thường của hắn, hắn ta tường đã xảy ra chuyện, nhưng lúc này cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng khởi động xe,
lái về phía tập đoàn Đông Phong. Xe phía sau thấy xe của Chiêm Bác Ân chuyển động, cũng nhanh chóng chạy theo.
Lúc Phó Ngự Phong mới trở về biệt thự Nam Sơn đã mười một giờ rưỡi, hôm nay thời tiết vẫn không tốt, gió lạnh làm mặt anh đau nhức, vừa xuống xe liền nhanh chóng bước vào biệt thự.
Dịch Phàm đi theo sau anh, nhìn chằm chằm vào tiến trình trên bảng, sau ba phút, cậu ngẩng đầu nhìn Phó Ngự Phong đang ngồi trên ghế sô pha:
“Chủ tịch, Chiêm Bác Ân đã quay
vê rôi.