Giọng của Phó Ngự Phong đầy từ tính, rất dễ lây lan khi phát ra từ người nói.
Một số phương tiện truyền thông thấy chủ tịch tập đoàn Hà Ngạn trông không lạnh lùng khi phát biểu nên đã mạnh dạn cầm micro lên và hỏi:
“Phó tổng, có tin đồn rằng ngài là cháu trai của cựu chủ tịch của tập đoàn Đông Phong . Anh nghĩ sao về vấn đề này?”
Phó Ngự Phong liếc nhìn phóng viên một cái, ánh mắt sắc bén, người kia sợ tới mức chân có chút mềm nhũn, lúc hắn suy xem có nê ngồi xuống hay không, lại nghe thấy Phó Ngự Phong nói:
” Không cần có ý kiến hay không, tôi quả thật là phải.”
Ai cũng không ngờ Phó Ngự Phong thực sự trả lời câu hỏi này, ngay lập tức nút chụp được nhấn càng kích thích hơn, đèn nhấp nháy hiện trường nối tiếp nhau,Phó Ngự Phong cau mày không hài lòng.
“Vậy thì Phó tiên sinh, ngài có muốn thay ông Phó làm lãnh đạo mới của tập đoàn Đông Phong khi trở về Trung Quốc lần này không?”
Phó Ngự Phong uể oải liếc nhìn giới truyền thông có mặt, thấy tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn chằm chằm, quả nhiên mục đích thực sự của nhóm người này hôm nay, ngoài việc chứng kiến việc dời trụ sở Hà Ngạn, điều quan trọng hơn là bây giờ cố gắng tìm hiểu xem anh có mục đích thực sự nào khác khi trở về nước hay không.
Đôi mắt như chim ưng của Phó Ngự Phong nhìn chằm chằm vào máy ảnh cách anh một khoảng không xa, một nụ cười nửa miệng nở trên khóe miệng anh, và nói:
“Không có gì cần phải nói tới vấn đề này. Nếu các người thật sự muốn biết đáp án, vậy thì chờ đi!
Truyền thông lập tức bùng nổ:
” Phó tổng, anh thực sự có ý tranh giành vị trí CEO của tập đoàn Đông Phong?”
Phó Ngự Phong đã trở lại với vẻ ngoài lạnh lùng và từ chối.
“Tôi không nói gì.”
Lúc này, trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đông Phong, Ngô Thừa Đông đang ngồi trước TV xem truyền hình trực tiếp đã ném chiếc cốc trong tay xuống đất. “Chết tiệt, tên què này lại dám ám chỉ với người khác là thừa dịp này quay lại cướp công ty! Hắn điên rồi sao!”
Việc thừa nhận như vậy không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngô Thừa Đông. Quan trọng hơn, nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tập đoàn Đông Phong. Mặc dù Phó Quân Lâm không nói rõ ý định của minh, nhưng một vài từ đã đưa suy nghĩ của giới truyền thông vào một vòng quy định. Họ sẽ chỉ nghĩ về việc Ngô Thừa Đông đảm nhận vị trí chủ tịch và đoán xem Phs Ngự Phong đã trải qua những gì trước đây .
Và sự chú ý tương ứng chính là đến sự phát triển và lập kế hoạch của công ty sẽ ít hơn nhiều, kết cục cuối cùng của dư luận sẽ
khiến ảnh hưởng của công ty làm giảm mạnh, vì vậy cả hai đều là kẻ thua cuộc.
Ngô Thừa Đông rất vội vàng, cứ đi vòng quanh văn phòng, miệng lầm bầm điều gì đó, Chiêm Bác Anờ bên cạnh không nghe thấy một lời. Anh ta còn hoảng loạn hơn cả Ngô Thừa Đông nhiều. Không có gì bí mật khi anh ta hỗ trợ Ngô Thừa Đông nhậm chức chủ tịch tập đoàn kế nhiệm, hầu hết mọi người đều biết điều đó. Lúc trước khi ở cùng chủ tịch cũ, thường xuyên nghe lão chủ tịch nhắc tới đứa cháu trai duy nhất này, giữa hai lông mày ông ấy là
tự đắc cùng kiêu ngạo, cũng nhắc tới thời điểm anh tâm ngoan thủ lạt như thế nào, đến bây giờ Chiêm Bác Ân vẫn còn nhớ rõ.
Anh ta vốn có một nỗi sợ hãi Phó Ngự Phong bẩm sinh từ trong xương, sau sự chăm chút ngày đêm của Phó Trọng Bá, giờ đây nó đã ăn sâu, đến mức anh ta không thể ngừng run khi nghe nhắc đến tên anh.
“Ngô… Ngô tổng, Phó Ngự Phong này trong lời ăn tiếng nói và hành động rất kiêu ngạo, chúng ta có nên làm gì bây giờ?”
Ánh mắt đại bàng của Ngô Thừa Đông liếc nhìn Chiêm Bác An, thân thể đầy ác ý không thể che giấu.
“Làm gì mà làm! Có rất nhiều sai lầm mà tôi đã mắc phải. Mọi người trong tập đoàn đều biết tôi chỉ là chủ tịch tạm thời. Chỉ cần Phó Ngự Phong cần, tôi sẽ phải nhường chỗ cho anh ta bất cứ lúc nào. Anh nói tôi có thể làm điều gì với anh ta! ”
Ngô Thừa Đông nghiến răng.
“Phó Ngự Phong chỉ là một tên què quặt. Anh ta đã có một tập
đoàn đa quốc gia lớn như tập đoàn Hà Ngạn. Tại sao anh ta cứ chăm chăm vào lợi ích của tập đoàn Đông Phong? Thực sự là không biết đủ!”
Chiêm Bác Ân rùng mình nhìn Ngô Thừa Đông, sợ hãi hỏi:
“Vậy thì…Chủ tịch Ngô, chúng ta nên làm gì bây giờ?”