Phó Ngự Phong nghĩ thầm, không còn ép buộc cố nữa, mà chỉ ngồi lại trên xe lăn, nói:
“Nghỉ ngơi một chút đi, khi nào Dịch Phàm làm xong thủ tục, cùng tôi trở về biệt thự Nam Sơn.”
Nghe vậy, ôn Lương vốn đang nhắm hai mắt, đột nhiên mở to mắt nhìn người đàn ông, kháng cự nói:
“Phó Ngự Phong, tôi không muốn trở về biêt thư Nam Sơn với anh!”
Phó Ngự Phong khẽ liếc cô, cụp mắt xuống lần nữa.
“Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ cho xe đưa cô đi làm.”
Ôn Lương nhanh chóng từ chối.
“Không cần, tôi sống ở đó vào thứ bảy là được rồi. Nơi tôi đi làm rất gần, ban ngày tôi cũng không cần phải dậy sớm như vậy.”
Phó Ngự Phong cau mày nhìn Ôn Lương, giọng điệu của anh tràn đầy sốt ruột:
“Ôn Lương, đừng tìm phiền
phức!”
Ôn Lương mím môi, trên mặt lộ ra vẻ cứng rắn hiếm thấy: “Tôi nghe lời của anh rồi, cũng dời một ít hành lý đến chỗ anh, anh cũng mua rất nhiều quần áo mùa đông để ở đó, đã đủ để ứng phó với ông nội. Nếu còn không được, thời điểm ông nội tới, anh lại gọi điện thoại cho tôi trở về là được rồi.”
Đây là Ôn Lương ngay từ đầu đã nghĩ tốt lý do thoái thác, cô nhìn Phó Ngự Phong, anh vẫn là bộ dáng kiên định như cũ, trên mặt không hề có một chút cảm xúc,
sâu sắc đến mức cô không thể nhìn thấu.
Căn phòng im lặng đến chết người.
Ngay khi ôn Lương còn tưởng rằng Phó Ngự Phong sẽ không nói chuyện, cô liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông khàn khàn, có chút giễu cợt nói:
“Cô cho rằng sau chuyện hôm nay, người chú tốt của cô sẽ dễ dàng buông tha cô sao?”
Ôn Lương mở to hai mắt nhìn Phó Ngự Phong:
“Ý của anh là gì?”
Phó Ngự Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn ôn Lương không chớp, những gì anh nói đều là sự thật và tàn nhẫn.
“Nếu suy đoán cùa tôi là đúng, người chú tốt của cô đã phát hiện ra cậu có một căn hộ đứng tên của cô. Cô nhiều tiền như vậy, chú cố lại không biết, ôn Lương, cô cảm thấy ông ta sẽ đối với cô như thế nào? ”
Ôn Lương đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Lời nói của Phó Ngự Phong khiến cô rùng mình dữ dội. ôn Như Mộ sẽ làm gì cố, ôn Lương đều biết quá rõ.
Khi Ôn Lương mới mất cha mẹ khi còn nhỏ, khi gia đình chú cô chuyển đến hoa viên Cảnh An, bọn họ tiến hành dọn dẹp kỹ lưỡng toàn bộ biệt thự.
Tất cả những thứ có giá trị đều bị bọn họ quét sạch, ôn Lương không biết chú mình vận chuyển những thứ đó đi đâu, chỉ biết rằng những bức tranh thư pháp cổ xuất hiện trong trí nhớ của cô sau này, không bao giờ xuất hiện
ở trước mặt cô nữa. ôn Như Mộ giám sát ôn Lương rất kỹ. Việc phân chia cổ phần trong tập đoàn của Ôn thị rất rõ ràng, để tránh cho hai người con trai của mình trở thành kẻ thù của nhau vì tài sản của hai người, ôn Hữu Tranh đã chia 60% cổ phần của mình thành ba phần.
Ôn Như Mộ tiền bạc thất bát vì đầu tư liên tiếp thất bại trong nhiều năm, thêm vào đó, ba người trong gia đình đều là người biết tiêu tiền, tiền gửi cũng ít,
20% cổ phần của anh cả ôn Như Lâm đã qua đời, trực tiếp dồn lên đầu Ôn Lương. Không phải Ôn
Như Mộ không để ý tới cổ phiếu của Ôn Lương, mà là ôn Hữu Tranh rất nghiêm khắc với cổ phiếu của Ôn Lương, ông ta đã thử nhiều lần mà không thành công.
Gia đình ba người đó luôn theo dõi Ôn Lương, nhiều năm qua, bất kể là đồ vật gì lạ lùng ôn Lương mua bên ngoài , bọn họ sẽ lấy nhiều cớ khác nhau để thu giữ chúng.
Nếu chú thím của cô biết đến sự tồn tại của ngôi nhà của cô, thì cô sẽ không còn nơi trú mưa gió cuối cùng, ôn Lương nghĩ nghĩ,
khóe mắt ươn ướt, một cảm giác buồn bã nhàn nhạt dần dần tràn ngập trong cơ thể, Phó Ngự Phong ở bên cạnh nhìn thấy liền cau mày dữ tợn.