May mà lúc này, Lý Sơn bước từ ngoài vào trong, đứng phía sau Hoa Ngọc Thành: “Ngài Hoa, nhiệt độ hiện tại ngoài trời là 38 độ C, nếu cứ như vậy thì cậu nhà sẽ không chịu nổi mất.”
Nếu thật sự Đinh Cẩn mắng Cao Thanh Thu, thì việc bị dạy dỗ là đúng, nhưng rõ ràng Cao Thanh Thu đang vu oan cho cậu nhà cơ mà.
Lý Sơn nhìn không được nữa.
Tầm mắt Hoa Ngọc Thành dừng trên người Cao Thanh Thu: “Em thấy thế nào?”
Cao Thanh Thu nhịn không được nhìn về phía Lý Sơn, phát hiện Lý Sơn cũng đang nhìn cô, thực ra thì sự trừng phạt này của Hoa Ngọc Thành hơi nặng, mà Đinh Cẩn cũng đã chạy được mười vòng sân rồi…
Cô nói: “Em thấy Ngài Lý nói có lý ạ, hiện trời nóng quá rồi ạ.”
Hoa Ngọc Thành nói: “Vậy bảo nó về nghỉ ngời đi.”
Chẳng qua là muốn dạy bảo nó một chút, Đinh Cẩn vẫn là cháu ngoại trai của anh. Hoa Ngọc Thành không phải là một người tuyệt tình gì.
Lý Sơn nói: “Vậy tôi xuống tìm cậu nhà.”
Anh ta nhanh chóng xuống lầu nói ý của Hoa Ngọc Thành cho Đinh Cẩn nghe: “Ngài Hoa bảo cậu không cần chạy nữa.”
“Không phải hai mươi vòng hay sao? Tôi còn chưa chạy xong đâu.” Đinh Cẩn hờn dỗi nói, nhìn về phía Cao Thanh Thu.
Ánh mắt anh ta trở nên lạnh lùng, anh sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay.
Lý Sơn nói: “Cậu…”
Không cần thiết phải giận dỗi với người phụ nữ kia nha!
Lý Sơn nhận thấy rằng cho dù Đinh Cẩn có chạy đến gãy chân thì Cao Thanh Thu cũng sẽ không chớp mắt một cái nào đâu…
Kết quả Đinh Cẩn không đợi anh nói xong đã tiếp tục chạy.
Đinh Cẩn kiên trì chạy hai mười vòng mới quay về, tố chất cơ thể của cậu khỏe mạnh, có thể kiên trì như thế khiến người khác hơi ngoài ý muốn.
Lý Sơn đứng bên cạnh lại nơm nớp lo sợ anh ta xảy ra chuyện gì thì sẽ không giải thích được với Hoa Châu Du.
…
Phòng khách đầy hơi lạnh, Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu đã xuống lầu, Cao Thanh Thu đang lướt điện thoại, hoàn toàn không để trong lòng chuyện anh ta chạy bộ.
Khi anh bước qua đứng trước mặt Hoa Ngọc Thành: “Con chạy xong rồi.”
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu nhìn Đinh Cẩn: “Khá lắm, xem ra trong thời gian cậu không trông coi con thì con vẫn kiên trì rèn luyện cơ thể.”
Có thể chạy được hai mươi vòng khiến Hoa Ngọc Thành hơi ngoài ý muốn.
Đinh Cẩn nhếch môi nhìn Cao Thanh Thu, phát hiện tầm mắt Cao Thanh Thu không có ý định nào dời mắt từ điện thoại lên mà nhìn anh cả!
Cô vậy mà không chút nào đau lòng anh hay sao?
Đinh Cẩn giận dữ, anh kiên trì chạy lâu như vậy vì hờn dỗi.
Chỉ là vì khi quay về để xem bộ dáng hối hận của Cao Thanh Thu, mà cô lại không thèm nhìn đến.
Bộ dáng không quan tâm của cô khiến anh không chỉ tức giận mà còn hơi đau lòng.
Anh đột nhiên cảm thấy chán nản, người đá cô là anh, nhưng tại sao chứ, sao anh lại có cảm giác thất tình?
Khi Hoa Châu Du bước vào phòng, vừa vặn nhìn đến dáng vẻ thảm hại của Đinh Cẩn, liền bước qua: “Cục cưng à, con sao vậy? Sao lại trở thành như vậy?”
Mồ hôi đầy người, quần áo cũng ướt đẫm luôn, nhìn qua khiến người khác đầy lo âu.
Hoa Ngọc Thành cũng không sợ nói: “Lâu rồi không trui rèn nó, vừa nãy bảo nó chạy bộ một lúc.”