Cao Thanh Thu vừa nhìn thấy cái bộ dáng khinh miệt này của Vũ Minh Hân liền cảm giác lửa giận từ từ bùng lên.
Quả thực, từ sau khi Vũ Minh Hân làm nghệ sĩ xong, vóc người quản lý rất khá, cũng ăn mặc rất có gu, nơi nào giống như Cao Thanh Thu hiện tại…
Quần áo đẹp đều mặc không được.
Trợ lý kéo Vũ Minh Hân, “Chúng ta đi thôi!”
Chị ta cũng sợ Vũ Minh Hân lại đắc tội người ta.
Vừa vặn thang máy đến, trợ lý Vũ Minh Hân đi theo đi ra ngoài, Cao Thanh Thu nhìn lấy bóng lưng của Vũ Minh Hân, đi ra khỏi cửa, Lâm Vi nói: “Đừng nóng giận, cô ta chính là ghen tỵ với cậu thôi.”
Bởi vì chuyện của Đinh Cẩn, Lâm Vi cũng không thích Vũ Minh Hân, dù sao ban đầu, Vũ Minh Hân cũng bôi đen Lâm Vi không ít, còn ở sau lưng khích bác ly gián.
Cao Thanh Thu nói: ” Mình biết.”
Mặc dù như thế, nhưng vẫn bị Vũ Minh Hân làm cho tức giận.
Lúc Hoa Ngọc Thành trở về, Cao Thanh Thu mới vừa xem phim xong, đang đứng ở chỗ cửa kính nhìn mình trên đó.
Hoắc Chấn Đông cũng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, thấy cô đứng ở nơi đó soi gương, nhịn không được bật cười, đúng là tự luyến cuồng!
Hướng về phía cửa cũng có thể soi nửa ngày?
Hoa Ngọc Thành đem công cụ câu cá giao cho Lý Sơn, đi tới bên cạnh Cao Thanh Thu, nhìn cô, hỏi “em đang nhìn cái gì đấy?”
Cao Thanh Thu nói: ” Em mập quá.”
Điều Phụ Nữ ghét nhất chính là bị người khác chê cười mình mập, Cao Thanh Thu cũng giống vậy.
Hoa Ngọc Thành cưng chiều nói: “Không phải anh đã nói với em, em mập vẫn xinh đẹp nhất sao?”
“Có người chê cười em.” Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, “Nói bộ dáng của em bây giờ rất xấu.”
Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoắc Chấn Đông, phát hiện anh ta đang đứng ở nơi đó, một mặt tựa như cười mà không phải cười, cảm giác Hoắc Chấn Đông cũng đang cười cô!
Từ khi bị Hoắc Chấn Đông xỉ nhục ở nhà anh ta, Cao Thanh Thu hiện tại luôn cảm thấy, Hoắc Chấn Đông cùng Vũ Minh Hân chính là một loại người, chính là thích xem thường người khác.
Cô lườm Hoắc Chấn Đông, “anh cười cái gì?”
Hoắc Chấn Đông: “…”
Hình như mình chưa nói gì chứ?
“Cười cũng có lỗi à?”
Cao Thanh Thu nói: “không phải tôi chỉ mang thai thôi sao, mập một chút thì sao nào? Sao mấy người các người đều tới chê cười tôi?”
Nói tới chỗ này, Cao Thanh Thu không nhịn được nắm bàn tay Hoa Ngọc Thành, đúng là chỉ có chồng của cô không cười nhạo cô, còn những người này từng người từng người, tất cả đều giả tạo.
Hoắc Chấn Đông phát hiện cô hiểu lầm rồi, ” Anh không có.”
Anh ta chê cười cô làm cái gì?
Sinh con không phải là chuyện bình thường sao?
Hơn nữa, biết Cao Thanh Thu mang thai chịu nhiều khổ như thế, Hoắc Chấn Đông cảm thấy cô rất vĩ đại.
Cao Thanh Thu nghe xong lời của Hoắc Chấn Đông, mới xoay người.
Hoắc Chấn Đông nhìn cô một cái, cười nói với Hoa Ngọc Thành: “Tôi đi về thay quần áo khác.”
Anh ta đang Mặc quần áo thể thao ướt nhượt mồ hôi.
Anh ta nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Làm sao Minh Viễn còn chưa tới?”
Kỷ Minh Viễn còn chưa tới, lầnh ta nói đầu buổi chiều sẽ tới, hiện tại đã xế chiều.
Hoa Ngọc Thành nói: ” Để tôi Gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!