Trương tổng gật đầu, “Hoa Tổng xin cứ phân phó.”
“Tôi biết, con gái của ông là bạn thân của vợ tôi, tôi không cần biết các người làm cái gì, nhưng nếu làm cho vợ tôi bị tổn thương một chút thôi, ông hẳn biết hậu quả rồi đấy.”
Những lời này của Hoa Ngọc Thành vừa nói ra đã làm cho Trương tổng cứng đờ, ông ta nhìn Hoa Ngọc Thành, có một loại cảm giác xấu hổ đang trào.
Hoa Ngọc Thành cũng không có ý muốn tra cứu: “Đi xuống đi.”
Từ phòng làm việc của Hoa Ngọc Thành đi ra, Trương tổng vẫn vô cùng căng thẳng, không nhịn được lau mồ hôi một cái.
Ông ta để cho Dao Dao tiếp cận Cao Thanh Thu, đích xác là có tư tâm, hy vọng có thể lợi dụng Cao Thanh Thu, củng cố quan hệ của mình và nhà họ Hoa, nhưng không nghĩ tới, những thứ này Hoa Ngọc Thành đều biết cả, chỉ là không buồn nói ra mà thôi.
–
Từ công ty đi ra, Hoa Ngọc Thành không đi ăn cơm mà đi đến bệnh viện, cùng Cao Thanh Thu làm kiểm tra.
Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đi tới.
Anh đứng ở trước mặt cô, ôn nhu nhìn lấy cô, ” Em đã ăn Cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi.” Cao Thanh Thu nói.
Hoa Ngọc Thành không thấy Hoa Châu Du, ” Chị ấy đâu rồi?”
“Đi làm thủ tục, cũng sắp về rồi, chị ấy bảo em chờ ở nơi này.”
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống cùng cô chờ.
Cao Thanh Thu nhìn anh, “Thật ra anh bận rộn như vậy không cần tới đây đâu.”
“Không có việc gì.” Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, “Mang thai khổ cực như vậy, anh muốn ở bên cạnh em.”
Mặc dù không thể thay cô gánh vác cái gì, nhưng nhất định phải ở bên cô!
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, ” Ông xã.”
“Ừ?” Anh chuyên chú nhìn lấy cô.
Cao Thanh Thu hỏi: ” Em nhìn thấy anh vui vẻ như thế em lại có chút lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?” Vẻ mặt của Hoa Ngọc Thành trở nên nghiêm túc.
Tiểu bảo bối của anh còn có cái gì không yên lòng?
Cao Thanh Thu cúi đầu, hỏi: “Nếu sinh Bảo Bảo ra, liệu anh có chỉ thích nó mà không thích em nữa không? Em xem trên ti vi rất nhiều người đều là như vậy, sau khi có con rồi liền không yêu vợ nữa.”
“…” lo lắng này của Cao Thanh Thu làm cho Hoa Ngọc Thành thiếu chút nữa không có cười ra tiếng, ” Em đang đùa anh sao?”
Ở trong mắt cô anh là thứ người như vậy ư?
“Không có, em nói nghiêm túc.”
Hoa Ngọc Thành kéo cô vào trong ngực, cũng không lo người giúp việc ở bên cạnh nhìn thấy, ở trên trán cô hôn một cái, “Sẽ không bao giờ có chuyện đấy xảy ra,em đừng suy nghĩ lung tung nữa. Em nói xem bên trong cái đầu này của em chứa những gì? Cả ngày chỉ toàn nghĩ ngợi lung ta lung tung?”
“Ai bảo em là nhà văn chứ?” Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, nở nụ cười, “Khả năng trí tưởng tượng trời sinh so với người khác đã phong phú hơn rồi.”
Hoa Ngọc Thành ôm lấy cô, cưng chiều nở nụ cười.
Lúc Làm xong kiểm tra đã bốn giờ rồi, từ bệnh viện đi ra, Hoa Ngọc Thành nói với Hoa Châu Du: ” Em cùng Thanh Thu đi trước ăn, chị có muốn cùng đi không?”
“Chị không đi đâu.” Hoa Châu Du nói: ” Chị đến nhà hàng xem thế nào, buổi tối lại đi tìm hai đứa sau ”
Nói tới chỗ này, Hoa Châu Du nhìn Hoa Ngọc Thành, ” Có phải Hôm nay cậu lại không ăn cơm trưa rồi không?”
Lý Sơn đứng ở một bên, nói: ” Sao chị biết.”
Hoa Ngọc Thành: “…”
Anh thật sự cảm thấy Lý Sơn đặc biệt càng ngày càng lắm mồm.