“Ồ?” Cao Thanh Thu nhìn lấy hắn, “Vậy anh nói đi.”
Rõ ràng anh còn chưa mở miệng mà Cao Thanh Thu đã có thể cảm giác được sự hưng phấn của anh.
Chuyện gì để cho anh hưng phấn đến như vậy?
Hoa Ngọc Thành mặc áo sơ mi, ngồi ở mép giường, cầm tay cô, trên mặt là nữ cười hạnh phúc rạng rỡ, ” Bác sĩ nói em mang thai rồi, anh sắp được làm bố rồi!”
“…” Cao Thanh Thu dừng một chút, nhìn lấy Hoa Ngọc Thành.
Cô mang thai rồi sao?
Mặc dù cô luôn mong mỏi mang thai, nhưng chân chính biết được thời khắc này, Cao Thanh Thu vẫn khó mà hình dung được nội tâm kích động của mình.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy cô hơi lộ ra sắc mặt bình tĩnh, có chút lo lắng nói: ” Có phải em không muốn đứa bé này không? Anh biết bây giờ em còn phải đi học, nếu như lúc này có con, căn bản sẽ thay đổi rất lớn. Nếu như… nếu như em không muốn nó, anh có thể…”
Anh sẽ luôn tôn trọng lựa chọn của cô.
Cao Thanh Thu trừng Hoa Ngọc Thành một cái, kích động cắt dứt lời của anh, ” Em muốn! ai nói em không muốn?”
Bọn họ chờ mong lâu như vậy, liền là hy vọng có thể có một đứa con, thật ra Cao Thanh Thu đã sớm nghĩ tới trong lòng vô số lần.
Bọn họ chờ mong lâu như vậy, liền là hy vọng có thể có một đứa con, thật ra Cao Thanh Thu đã sớm nghĩ tới trong lòng vô số lần.
Cao Thanh Thu nói xong câu đó, phát hiện trên mặt của Hoa Ngọc Thành, có một loại biểu cảm kinh hỉ không thể tin được, “Có thật không?”
Cao Thanh Thu nhìn lấy anh, khóe mắt anh không giấu được vui sướng, không nhịn được cười theo, gật đầu, “Ừm! Em đã hai mươi tuổi rồi, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, lúc em đồng ý lấy anh thì đã biết có một ngày em sẽ sinh con cho anh, làm mẹ của con anh. Thật ra em biết, anh rất muốn có con, chỉ là bởi vì em mới nhịn lâu như vậy, có đúng hay không?”
So với thời điểm không tự tin đó, Cao Thanh Thu cảm thấy mình bây giờ đã có tự tin nghênh đón đứa bé này đến, cô cũng sẽ cố gắng làm một người mẹ thật tốt.
Cô nói với Hoa Ngọc Thành: ” Em sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt.”
Đứa bé này không phải là bọn họ nhất thời xung động mới có mà là suy nghĩ cặn kẽ mới cho ra quyết định này.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy ánh mắt khẳng định của cô, cảm giác vào giờ phút này Cao Thanh Thu rất ấm áp, đáng yêu muốn chết đi được, anh dựa vào gần một chút, đưa tay ôm cô vào ngực, “Cảm ơn Thanh Thu, cảm ơn đại bảo bối của anh.”
Đợi khi con của cô và anh ra đời, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con thật tốt.
Trong nháy mắt Hoa Ngọc Thành cảm giác trên người mình có trách nhiệm vô cùng lớn.
Cao Thanh Thu tựa vào lồng ngực của anh, ngẩng đầu lên, nhìn anh không nói gì.
Vào giờ phút này Hoa Ngọc Thành rất khắc chế, muốn để cho mình chững chạc một chút, mà không phải như thằng bé con hưng phấn, nói là vậy, nhưng khóe miệng anh đã sớm lộ ra tâm tình của anh.
Cao Thanh Thu bị anh ôm vào trong ngực, mặc dù cô biết mọi người đều rất chờ mong đứa bé này, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ vui mừng đến như vậy.
Nội tâm của cô cĩng trở nên ấm áp theo.
Cao Thanh Thu nói: ” chú Hoa à, cháu đói rồi, chú đi lấy gì cho vợ của chú ăn được không? ”
” Gọi ông xã!” Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, nhìn lấy cô, “Từ giờ trở đi không cho phép em gọi như thế nữa, đùa thôi cũng không được!”
“Tại sao?” Gọi đùa là chú thì sao chứ? Không phải thi thoảng cô vẫn chêu anh như vậy sao?