Qua điện thoại, Kỷ Minh Viễn hỏi tình trạng bình thường của Cao Thanh Thu, thấy không có vấn đề gì lớn, liền bảo bọn họ không cần phải nóng vội đưa đi bệnh viện, chờ xem bác sĩ tới khám xem như thế nào.
Lý Sơn nhìn Hoa Ngọc Thành một mặt lo lắng, cùng bộ dáng Cao Thanh Thu nằm trên ghế sa lon, vô cùng lo lắng, “Thanh Thu sẽ không có chuyện gì chứ?”
Nếu là bệnh nan y gì, như vậy sao được?
“Bình thường không phải là rất tốt sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ? Có phải là mang thai rồi hay không?” Kỷ Minh Viễn bình tĩnh suy đoán nói.
“Ây… Mang thai?” Lý Sơn nghe đến đó, thấp giọng, đi tới một bên, ” Anh chắc chắn chứ?”
Qua lần hiểu lầm Cao Thanh Thu mang thai lần trước, Lý Sơn hiện tại không dám tùy tiện nhắc tới chuyện này.
Chỉ sợ mọi người hy vọng càng nhiều lại thất vọng càng nhiều.
Kỷ Minh Viễn lần nữa ngồi về ghế, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ, bên trong lại lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, “Tôi làm sao mà xác định được! Tôi không có ở đó, cậu quay lại bảo bác sĩ tới xem một chút rồi nói.”
…
Hôm nay bà Hoa đang cùng bạn bè tụ hội, có một bà bạn bình thường rất thích cà khịa người khác lên tiếng, “Thanh Thu nhà bà sao mãi chưa có thai gì thế, không phải là con gà mái không biết đẻ trứng đấy chứ?”
bà Hoa nhìn bà ta khinh khỉnh, tự nhiên lại nói cái này, thật đúng là một người vô duyên hết chỗ nói.
Từ lần trước cho là Cao Thanh Thu mang thai, bà Hoa ở trong group đắc ý, mọi người chung quy sẽ đều sẽ lấy chuyện con cháu ra để hỏi bà.
bà Hoa không phục nói: “Mang thai thì sao? Không có thì cũng làm sao chứ? Con bé tuổi còn nhỏ, không cần nóng vội.”
“Tôi thấy khéo khi vấn đề ở Ngọc Thành nhà bà cũng nên! Đã lâu như vậy rồi, bụng vẫn không có chút động tĩnh nào, tôi thấy bà nhanh chóng đi chạy chữa cho con trai mình đi.”
“Bà nói ai có vấn đề chứ?” bà Hoa nghe những lời này tức muốn nổ phổi.
Không phải chỉ là cháu thôi sao?
Động một chút là nói con trai của bà bị vô sinh.
“Vậy bà bảo Ngọc Thành và vợ nó mau sinh cho bà một đứa cháu đi.” Bà ta nói xong, còn đắc ý cực kì, bà ta và bà Hoa tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng cháu trai của bà ta đã học tiểu học rồi.
bà Hoa rất buồn bực.
Trọng điểm là những câu như vậy nghe nhiều quá sẽ sinh ra ảo giác, chẳng lẽ Ngọc Thành thật sự… Sẽ không xảy ra chuyện ấy thật chứ?
Cho nên con trai và con dâu mới mãi không có con?
Dù sao ban đầu, cũng không có ai xác định, nói Ngọc Thành xảy ra chuyện, chẳng qua chỉ là khi đó đoán như vậy.
Đang lúc này, trong nhà gọi điện thoại tới, bà Hoa nhận được điện thoại, nhíu mày lại, ” Thanh Thu bị ngất ư? Tình hình có nghiêm trọng hay không? Tôi lập tức tới ngay.”
–
Vườn hoa Giang Phủ, trong phòng ngủ, bác sĩ tư nhân ở trước ánh mắt lo lắng của Hoa Ngọc Thành, giúp Cao Thanh Thu kiểm tra xong, mở miệng nói: “Không có vấn đề gì lớn, cô ấy bây giờ chỉ là mệt quá ngủ thiếp đi thôi, cho nên mọi người không cần phải lo lắng hết.”
“Ngủ?” Hoa Ngọc Thành cau mày, đây là trêu chọc anh sao?
Rõ ràng cô bị ngất xỉu trước mắt bao nhiêu người!
Bác sĩ chắc nịch xác định nói: “Thật sự chỉ là ngủ thiếp đi thôi!”
“Hôm nay vừa về đến nhà cô ấy đã như vậy rồi.” Hoa Ngọc Thành không tin lời của bác sĩ vừa nói.
Bác sĩ ung dung hỏi: “Có phải gần đây cô ấy đặc biệt tham ngủ hay không?”