Cao Thanh Thu chào mẹ chồng xong mới trở về phòng ngủ, vừa vào cửa, liền thấy để ở trên bàn có một bó hoa rất lớn bên cạnh còn một đống đủ loại túi xách của các nhãn hiệu nổi tiếng…
Rõ ràng là một căn phòng ngủ lớn như vậy, vậy mà bị bày kín đồ.
Cao Thanh Thu có chút mơ hồ, thiếu chút nữa cho là mình đi nhầm phòng, đây là tình huống gì?
Cô lui ra ngoài, đúng lúc thấy Hoa Ngọc Thành từ trong thư phòng đi ra.
Anh ôn nhu nhìn cô, “Trở về rồi hả?”
Cao Thanh Thu chỉ chỉ bên trong, “Trong phòng là tình huống gì đây?”
“Thích không? Tặng cho em hết đấy.” Hoa Ngọc Thành mặt đầy mong đợi, chờ cô khen ngợi.
Dù sao Lý Sơn đã nói,muốn làm bạn gái hết giận thì cứ mua mua mua là được, anh làm theo cách Lý Sơn dạy, mua tất cả mọi thứ rồi để cho người trực tiếp đưa vào nhà.
Nếu như không hữu hiệu, ngày mai anh nhất định sẽ đánh Lý Sơn một trận.
“…” Cao Thanh Thu không nói gì mà nhìn lấy anh, “Anh tặng quà để làm gì?”
Cô vào cửa, nhìn lấy đống lớn đống bé, đủ loại xa xỉ phẩm đều có.
Cái này cũng quá đốt tiền rồi!
Phản ứng đầu tiên của Cao Thanh Thu chính là hoài nghi có phải Hoa Ngọc Thành bị bệnh hay không.
Nếu không anh mua những thứ này làm cái gì?
Hoa Ngọc Thành đứng ở bên cạnh Cao Thanh Thu, nói: ” Để Xin lỗi em!”
“…” Cao Thanh Thu nhìn anh, không nhịn được khỉnh bỉ trong lòng, “Ai nói với anh rằng cứ tặng những thứ này là có thể xin lỗi chứ? Anh tặng những thứ này cho em mà em hết giận được sao?”
Anh cầm tay cô, thành khẩn hỏi: ” Vậy anh phải làm gì em mới hết giận anh?”
Cao Thanh Thu nhìn anh như vậy, thiếu chút nữa bật cười.
Mặc dù cô không thích những thứ này, nhưng hành động ngu xuẩn này của Hoa Ngọc Thành lại làm cho cô cảm thấy rất thú vị.
Cô đi vào cửa, nhìn một đống túi xách, “Hoa em nhận, còn túi xách anh cho người đưa đi đi! Quá đắt.”
Đều là xa xỉ phẩm, tùy tiện lấy ra một cái, ít nhất đến trị giá cũng phải mấy chục triệu…
Quá phá của!
Hoa Ngọc Thành đi tới, từ phía sau ôm cô, ” Sao em về sớm vậy?”
Cao Thanh Thu nói: “Làm sao, em về sớm anh không vui à? Vậy để lần sau em về muộn hơn.”
” Anh rất vui.” Anh ôm lấy cô, bế cô lên giường, đầu gối chống đỡ ở trên giường, nhìn cô cởi áo khoác.
Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, cũng không phản kháng, chẳng qua là lẳng lặng nhìn lấy anh.
Nhiều khi Cao Thanh Thu rất bình tĩnh, tỉnh táo, làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Mặt của Hoa Ngọc Thành dán vào người cô, ” Chuyện của Nhiếp Vân Đóa là do anh không xử lý chứ toàn, anh xin lỗi, Bảo Bảo đừng nóng giận nữa.”
Cao Thanh Thu nói, ” Không phải anh xử lý không chu Toàn mà do em không hiểu chuyện thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!